CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 236

3

Khi cả ba người chúng tôi ngồi lên xe điều tra đến bệnh viện thì
trời đã tối. Các y bác sĩ đều đã đi ăn cơm, không khí trong bệnh
viện thật yên tĩnh. Hai chúng tôi đi theo tiểu thư Vương lên cầu
thang màu trắng, đến trước một phòng bệnh. Sau khi đã chào
hỏi y tá trực ở đó, chúng tôi đi vào phòng.

Đây là buồng đơn, trong phòng chỉ có một giường bệnh, nằm
trên giường là một người toàn thân mặc quần áo trắng, hai tay
dang thẳng ra, hai chân cứng đờ, không nhúc nhích chút nào.
Trên đầu giường là chiếc bình ôxy và những dây dẫn khí xuống
tận mũi anh ta.

“Anh ta chính là Lưu Văn Huy”. Cô Vương nói.

Tôi từ từ đi sang cạnh giường bệnh nhân, nhìn mặt anh ta, đã
nhô hết cả xương ra ngoài, quầng mắt sâu hõm xuống, chỉ có hai
mí mắt khép hờ, lộ ra nửa con ngươi đen trắng, anh ta hình như
không cảm nhận được gì, trong khe hở con mắt, cứ như đang
nhìn ra ngoài rình mò trộm cắp gì đó.

Mồm miệng anh ta khô và bị bong tróc giống như con rắn đang
lột xác. Hai môi anh ta từ từ mở ra, lộ ra lỗ đen nhỏ bên trong,
nhưng không nhìn thấy răng đâu, hình như mấy chiếc răng cửa
đã gãy mất rồi.

Đây là lần đầu tôi tận mắt nhìn thấy người thực vật như thế này,
anh ta nằm đó, ngay trước mắt tôi, khoảng cách rất gần và
không có một chút gì là sự sống nữa, trong không khí tĩnh mịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.