CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 237

như thế này, tôi cứ cảm tưởng như bàn tay đang dang ra kia sẽ
sờ lên tôi bất cứ lúc nào.

Tôi nghĩ đến đây, bỗng trong người rợn cả tóc gáy.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng kêu lên “kèn kẹt”.

Tôi vội ngoảnh đầu lại, hoá ra là y tá đang đẩy cửa đi vào.

Chúng tôi hỏi về bệnh tình của anh ta và chỉ nhận được câu trả
lời “Rất nguy hiểm”.

Lại hỏi cô ta chi tiết về nạn nhân sau khi nhập viện, chúng tôi
thu thập tư liệu, rồi đi ra khỏi bệnh viện.

Bên ngoài trời đã tối om, bốn bề các tòa nhà đã chìm trong bóng
tối, sự sợ hãi bắt đầu lan rộng.

Hai chúng tôi vội vàng cáo biệt tiểu thư Vương, và đi thẳng về
nhà.

Chúng tôi ngồi trên xe cả buổi với cảm giác mệt mỏi, uể oải,
riêng tôi thì thấy bụng bồn chồn khó chịu.

Giám đốc Thôi vừa lái xe vừa nói “Vụ án này phức tạp đây, nếu
phải bồi thường thì cũng mất khá nhiều tiền”.

“Đúng rồi, nếu như hồi phục không tốt thì càng phiền phức hơn
nữa, kiểm định là tàn phế, “người thực vật” là phải làm theo cấp
tàn phế”. Tôi nói.

“Hơn nữa anh chú ý đến không, người bị thương lại có hộ khẩu
thành phố”. Giám đốc Thôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.