trong văn phòng, mong tìm ra chân tướng của “Rắn Trắng”,
nhưng tôi thất vọng, tất cả những biểu hiện của họ đều giống
nhau, không có gì đáng nghi cả.
Trong lúc tôi đang kinh ngạc và khiếp sợ, lại thêm có cái gì đó
làm tôi càng kinh ngạc hơn.
Tôi lại ngồi vào chỗ của mình, “Rắn Trắng” đã biến khỏi màn
hình, trên màn hình chỉ còn lưu lại bóng đen của cái đầu lâu.
Anh ta (cô ta) rốt cuộc là ai? Muốn nói với tôi điều gì? Tình yêu
của tôi và Tiểu Ảnh có gì không đúng?
Tinh thần tôi luôn bị ám ảnh đến mức sống như thế nào cũng
không được.
Mấy tháng trôi qua, không có chuyện gì xảy ra nữa, quan hệ của
tôi và Tiểu Ảnh ngày càng thân mật hơn.
Nói thực lòng, tôi đã thầm yêu người con trai hoạt bát, sáng
trong như ánh dương này lâu rồi, vào buổi tối chúng tôi thường
ngồi trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, cùng nhau ngắm thế
giới hoa lệ đó, thao thao chuyện đời chuyện người, phác hoạ
cảnh đẹp xưa và nay.
Tiểu Ảnh nói: “Sống trong thành phố này, tất cả đều phải nắm
lấy cơ hội của mình, việc gì cũng phải cố gắng thì mới thành
công”.
Tôi mỉm cười nhìn trộm nét mặt rất tự tin của anh ấy, tin rằng
anh ấy sẽ đem lại cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Tôi cảm thấy không cần biết ai trên thế giới này nữa, chỉ cần anh
ấy mà thôi.