CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 362

anh nghĩ thế nào và làm như nào, nhưng chỉ cần người con gái
này phải biến mất trên thế gian”.

Cách một ngày, lại vẫn trong một đêm, Thi Văn một mình đến
phòng làm việc của tôi.

Tôi đang xử lý mấy bức ảnh chụp hôm trước, Thi Văn ngồi đối
diện thích thú nhìn tôi làm rất lâu. Tôi đưa cho cô ta một quyển
tranh hoạ, trên đó có hình tôi chụp những người bị nhiễm HIV
và những cô gái mại dâm, Thi Văn nhìn những bức ảnh đó và rất
hứng thú.

Chúng tôi xem lại đầu máy, rồi sang bên phòng bắt đầu chụp
ảnh, chúng tôi không ngừng nói chuyện.

Lần này Thi Văn đến, đem theo một cái bọc to, trong đó có rất
nhiều bộ quần áo mà cô ta ưng nhất. Khi bắt đầu, cô ta thay
quần áo, tôi vẫn chủ động đứng bên ngoài phòng chụp, thay
xong mấy bộ, chúng tôi nói đến những chủ đề câu chuyện rất là
vui, tôi tùy tiện động vào thân cô ta, tất nhiên cô ta không để ý.

Phương thức chụp ảnh của tôi là kết hợp chụp nằm và chụp
cảnh phơi ra.

Tôi cứ tự nhiên sờ vào người cô ta chỉnh sửa một số tư thế. Cô ta
cho đó là chuyện rất tự nhiên, không có ý phản đối nào. Sau đó,
khi tôi ngồi im để cô ta dựa vào lưng mình, một lúc sau thì cô ta
nhắm mặt lại.

Một người con gái dựa vào lưng mà lại nhắm mắt lại là có ý gì.
Tôi nghĩ trên đời này không có người con trai nào mà không
nghĩ ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.