CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 105

mình một lúc rồi ngửa đâu lên, gượng cười với Lưu Băng: “Em chính là
Minh Hiểu Khê thích lo chuyện bao đồng nhất trong thiên hạ”.

Trước phòng âm nhạc Hoàng Gia. Hạo Tuyết sốt ruột đi tới đi lui

không ngừng: “Trời ơi, chị Hiểu Khê rốt cuộc làm gì thế không biết? Đã
nói phải đến sớm cơ mà, sao bây giờ còn chưa đến?”.

Tiểu Tuyền đứng dựa lưng vào cột đá lớn màu đen, im lặng. Trời vẫn

lác đác mưa. Hạo Tuyết quay lại, la lên: “Chị Tiểu Tuyền, sao chị không
nói gì? Chị có sốt ruột không?”.

Tiểu Tuyền liếc nhìn Hạo Tuyết lạnh lùng đáp: “Tất nhiên là chị sốt

ruột nhưng…”.

Hạo Tuyết nghe mãi vẫn không hiểu, liền hỏi lại: “Sao cơ, chị nói gì?

Không biết chị Hiểu Khê có đến kịp không nhỉ?”.

Tiểu Tuyền vẫn im lặng không đáp. Hạo Tuyết sốt ruột lại hỏi tiếp:

“Theo chị, chị Hiểu Khê chạy đi đâu mà vội thế?”

Tiểu Tuyền nheo nheo mắt, nói dứt khoát: “Chỉ có một người có thể

làm Hiểu Khê phải chạy đi mà không kịp suy nghĩ gì”.

Hạo Tuyết kinh ngạc: “Chị nói là… Mục Lưu Băng sao?”.

Tiểu Tuyền cười đau khổ, không đáp:

“Mục Lưu Băng à? Vậy sao bây giờ? Vậy anh Triệt làm thế nào?”,

Đông Hạo Tuyết luống cuống chạy đi trong mưa. Cô bé ngoái đầu lại, nói
với Tiểu Tuyền: “Chị vào xem biểu diễn đi, em muốn đi tìm chị Hiểu
Khê!”.

Tiểu Tuyền kéo Hạo Tuyết lại: “Thôi, cứ đứng ở đây, em đi đâu tìm?”.

Hạo Tuyết ấp úng: “Em…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.