CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 106

“Thôi được rồi, kiên nhẫn chờ đợi đi”, Tiểu Tuyền nói xong, thẩn thờ

than thở, “Hạo Tuyết này… chúng ta đều đang giúp anh Triệt… nhưng
Mục Lưu Băng cũng quá đơn độc”.

Hạo Tuyết ngơ ngác, không rõ chuyện gì. Tiểu Tuyền vẫn lẩm bẩm:

“… Tình yêu, rốt cuộc là gì?”

Trong nhà trọ của Hiểu Khê, cô đang ngồi ở phòng khách, tay ôm đầu

gối, nhìn Mục Lưu Băng đang ngồi ở bệ cửa sổ: “Anh không nên ngồi ở đó
được không? Mưa sẽ làm ướt anh đấy”, cô nói bằng giọng khổ sở. Lưu
Băng vẫn ngoan cố ngồi im. Cô nhíu mày lại không biết làm sao, vẫn nài
nỉ: “Nếu không đóng cửa sổ lại, anh sẽ bị bệnh đó”. Mục Lưu Băng cố chấp
nhếch đôi môi mỏng, chịu đựng những giọt mưa rơi xuống người. Minh
Hiểu Khê chịu không nổi, đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa
sổ.

Nhưng tay cô vừa chạm tới đến cánh cửa sổ đã bị Lưu Băng nắm lấy,

hất tay cô ra và nói một cách lạnh lùng: “Đi ra!”. Tay của anh giống như là
cái bàn là nóng, khiến cô rụt vội tay về như phải bỏng. Anh đang lên cơn
sốt!

Hiểu Khê xót xa, không muốn Lưu Băng làm tổn thương chính mình,

liền ra sức giữ chặt anh lại. Tay của anh nóng bỏng, thật khác thường. Hiểu
Khê giữ chặt Lưu Băng, khẩn thiết hỏi: “Anh thế nào? Có phải trong người
rất khó chịu không? Anh đang bị sốt phải không? Uống thuốc chưa?”.

Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt: “Anh nói rồi, không liên quan đến

em”.

Minh Hiểu Khê dường như không nghe thấy câu nói này của anh. Cô

nhìn anh chăm chăm, tay cô đụng phải môi anh. Trời ơi, cái gì thế này?
Hoá ra đôi môi Lưu Băng có màu đỏ tươi vì trên đó có máu! Hiểu Khê kêu
lên kinh ngạc, nhưng thể có một vật nhọn gì đâm toạc vào thân cô. Cô lắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.