“Ấy chớ, không nên nói như thế”, mặt Lan Địch ửng đỏ, giục giã:
“Mau nói đi, tình hình của Băng thế nào?”
Quỷ Đường, Đồng, Minh Hiểu Khê đứng im như thóc gần đó, còn
đám vệ sĩ Liệt Viêm Đường đứng ở góc xa quan sát. Mọi người đều lặng lẽ
dồn mắt vào bác sĩ. Susi thấy tâm trạng của Minh Hiểu Khê vừa nặng nề
vừa bướng bỉnh. Ông chậm rãi nói: “Rất nghiêm trọng, dạ dày ra máu, sốt
cao, hầu như hai, ba ngày không ăn, sức khoẻ suy yếu nghiêm trọng”.
Hiểu Khê vẫn mở to mắt đứng đó, nhưng đôi chân cô đã không còn
hơi sức. Cô nói: “Ông có thể chữa khỏi cho anh ấy mà!”. Câu nói này của
cô thật rắn rỏi và dứt khoát, dường như không phải để nói, không phải cầu
xin, mà là cho ông ta một sự lựa chọn duy nhất. Bác sĩ Susi nhíu mày, mắt
loé lên một ánh sáng kì lạ. Lan Địch kéo cánh tay của Susi, hung dữ uy
hiếp ông: “Susi, tôi cảnh cáo ông. Ông nhất định phải làm cho anh Băng
lành lặn, không có khuyết tật gì. Nếu không, tôi sẽ khiến suốt đời này, ông
không tìm thấy tôi được nữa”.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu. Khán đài lấp loáng ánh đèn, giống như ánh
sáng rơi trên đôi tay của Phong Giản Triệt. Mỗi một nốt nhạc đều mang hơi
thở cổ điển dạt dào tao nhã, tạo dư hưởng không tài nào so sánh được. Âm
thanh giản dị trong sáng, trong suốt óng ánh, giống giọt sương rơi xuống,
lặng lẽ nhỏ giọt, kinh động một dòng nước mùa thu. Mọi người mê mẩn
như say, tâm tình bị âm nhạc níu kéo, cảm động trong từng khúc nhạc, cảm
động về những việc trước đây của chính mình. Phong Giản Triệt tuấn tú tao
nhã làm say mê mọi người. Anh giống hệt một vị vua trong truyện cổ tích,
một sợi dây tơ lụa màu trắng quấn vào tay phải anh, thắt thành hình con
bướm. Khúc nhạc có lúc dịu dàng trầm lắng, có lúc lại du dương, lay động
tâm hồn của con người.
Ánh đèn như ánh trăng, lướt trên sóng mũi cao cao của Giản Triệt. Nỗi
cô đơn lạnh lẽo như cơn gió chợt ùa tới, muốn thổi đi cũng không chịu bay.