giờ bắt đầu tỏ ra ngu ngốc vậy? Nói cho cô biết, nếu anh Băng chết, tôi
nhất định sẽ giết cô!”.
Hiểu Khê bỗng nhướng mày lên, mắt sáng như gương, giọng nói nhẹ
như hoa rơi: “Anh ấy sẽ không chết”.
Ngơ ngẩn. Sau đó, Lan địch cười nhạt một tiếng: “Cô cho rằng dựa
vào câu nói này thì có thể cứu anh Băng sao? Chỉ gạt được cô thôi, ai mà
tin được chứ?”
“Có. Tôi tin”, một giọng nói vang lên từ trong đêm, “Còn cậu, buông
Hiểu Khê ra”.
“Đồng?”.
Nhìn thấy dáng người xinh đẹp đang đứng ở trước mặt, Lan Địch tức
giận nhếch mũi lên: “Sao cô vẫn giúp người ngoài nói vào hả? Cô biết cô ta
là ai không?”.
Đồng cười lạnh lùng: “Cô ta là Minh Hiểu Khê, bạn của tôi”.
Cằm của Lan Địch trề xuống. Trời ạ, người con gái đau khổ và lạnh
lùng hơn băng đá cũng rêu rao chính mình cũng có bạn sao? Cửa phòng
phẫu thuật bật mở. Bác sĩ Susi tháo đôi găng tay ra, lạnh nhạt nhìn mọi
người, rồi dừng lại ở gương mặt Lan Địch, kinh ngạc hỏi: “Lại là cậu à?
Đến nơi đâu cậu cũng làm cho mọi người không được yên ổn”.
Lan Địch sờ mũi, lè lưỡi màu hồng phấn ra làm như mặt quỷ: “Lại
mắng tôi, ông lúc nào cũng mắng tôi. Susi, ông không thể đối với tôi thân
thiện một chút sao?”.
Bác sĩ Susi cười nhạt nhẽo: “Cậu trốn tôi như trốn bệnh truyền nhiễm,
tôi còn có cơ hội nào thể hiện đâu?”.