đêm. Ngoài trời là một vầng trăng sáng. Ánh sáng tao nhã và sáng trong,
giống như một thiến niên xinh đẹp mà trang trọng.
Phòng âm nhạc Hoàng Gia vắng vẻ. Ngón tay thon dài của Phong
Giản Triệt dừng trên phím đàn trong trẻo, giống như muốn đàn, nhưng lại
không biết nên đàn cho ai nghe. Hàng ghế khán giả bên dưới đã vắng tanh
không còn một ai. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính lớn, rọi lên người
Giản Triệt, khiến bóng anh đổ dài dưới đất. Anh ngồi trên ghế, bắt đầu đàn,
đôi mắt u buồn mơ màng nhìn vào đôi tay anh. Trên đó, con bướm trắng
buộc bằng lụa vẫn cứ lượn lờ không biết mệt mỏi.
Trong bệnh viện, Hiểu Khê đáp: “Vì anh là bạn của em”.
Nét mặt của Mục Lưu Băng sáng ngời dưới ánh trăng, vẻ đẹp chen lẫn
u buồn, nhưng khoé mắt trái lại mang sự đau thương lạnh lẽo. Anh nói:
“Em đang gạt anh, hay là đang gạt chính em?”.
Minh Hiểu Khê hơi do dự, lắc đầu, hỏi từ tốn: “Anh nói gì?”.
Mục Lưu Băng giận dữ nhìn cô, nói: “Em yêu anh. Em từ trước đến
giờ không ngừng yêu anh, cho dù mệnh lệnh của chính em không yêu anh,
em cũng vẫn yêu anh!”.
Minh Hiểu Khê kinh hoàng đứng dậy, giọng run run: “Anh đang nói
bậy gì đó? Em đã rời xa anh rồi mà”.
Mục Lưu Băng cười lạnh nhạt, trong nụ cười có sự đau khổ. Lưu Băng
hỏi: “Vậy trái tim của em thì sao?”.
“Trái tim của em à?”, Minh Hiểu Khê hoang mang che miệng mình
lại: “Tim của em là của chính em…”. Cô không nói tiếp.
Lòng bàn tay của Hiểu Khê lạnh ngắt, như thể có cục đá để bên trong.
Trong lòng bàn tay cô là một sợi dây thánh giá. Cô luôn luôn đeo nó, để