Hiểu Khê buồn bã đứng dậy, nhìn Lưu Băng nói: “Anh tha cho anh ta
đi. Anh ta không biết Thiết Đại Kì ở đâu cả”.
Mục Lưu Băng vẫn lạnh tanh, ra sức ngắm nghía đóa hoa, không
màng đến cô.
Lan Địch cười ngọt ngào, nói: “Anh ta không biết nhưng tôi biết”.
Minh Hiểu Khê hoảng hốt, ngẩn người không rõ có chuyện gì. Bỗng
một bàn tay ấm nóng khoác lên vai cô. Thì ra là Giản Triệt, anh luôn ở bên
cô. Hiểu Khê quay sang nhìn anh, ánh mắt của Giản Triệt trong sáng và
kiên định. Ánh mắt của Mục Lưu Băng lạnh như gió đêm, liếc nhìn bàn tay
của Giản Triệt đang đặt ở trên vai Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê thở phào, rồi nhìn Mục Lưu Băng: “Nếu anh ta thực
sự biết Thiết Đại Kì ở đâu, lại không chịu nói, vậy anh sẽ làm gì?”.
Ánh mắt Mục Lưu Băng di chuyển từ vai cô tới gương mặt cô, lạnh
lẽo như vực nước lạnh ngàn vạn năm. Hiểu Khê thấy lục phủ ngũ tạng của
mình buốt nhói. Cô tiến lại về phía anh, rồi dừng lại trước mặt, nhìn anh
đăm đăm. Đường phố tĩnh mịch lạ thường, Lưu Băng xoay xoay đóa hoa
trong tay, chậm rãi hỏi: “Đóa hoa này của em phải không?”.
Hiểu Khê gặt đầu, rụt rè đáp: “Vâng”.
“Ai tặng thế?”.
Ngập ngừng, Hiểu Khê đáp: “Anh Triệt!”.
Trên môi Lưu Băng thoáng nụ cười chế giễu và chua chát. Đồ đàn bà
lòng bạc trắng như vôi. Anh rủa thầm trong bụng. Lưu Băng bỗng ngẩng
phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, run lên hỏi: “Em có biết ý nghĩa khi
tặng hoa hồng chứ?”.