mặt ra, nhìn thẳng vào mắt bạn để kiểm chứng. Hiểu Khê ngại ngùng, cố
gắng quay mặt đi nơi khác.
Tiểu Tuyền buông bạn ra, than van: “Mình thề là cậu bị vướng vào
chuyện tình cảm rồi. Thôi thôi, nhất định là cậu đang bị nội tâm giằng xé,
giữa người cũ và người mới, không biết nên chọn ai phải không? Một
chàng thì thanh nhã lịch sự, một chàng thì lạnh lùng đẹp trai. Đúng là khó
chọn, khó chọn”.
Minh Hiểu Khê hết sức kinh hãi, đứng bật dậy rồi lại ngồi phịch
xuống ghế, không hiểu nổi tại sao mình lại có được một cô bạn thông minh
đến vậy. Tiểu Tuyền cười ha hả, mách nước: “Này, để mình góp ý nhé. Cậu
cứ gật đầu với cả hai chàng đi. Đằng nào họ cũng mê cậu như thế”.
Hiểu Khê nghiêm mặt, gắt: “Tiểu Tuyền! Cậu nói lăng nhăng gì thế?”.
Tiểu Tuyền cũng nghiêm không kém, nói rành rọt: “Nếu cậu không
phải bạn mình, mình đã đánh cho cậu một trận tơi bời rồi. Bực chết đi
được”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao? Mình đã sai cái gì nhỉ?”.
Tiểu Tuyền cắn môi giận dữ: “Còn không biết thật sao? Cậu đã được
Giản Triệt yêu thương, vậy có gì mà u sầu? Anh ấy đã hy sinh vì cậu như
thế? Vậy mà cậu còn đấu tranh dằn vặt. Cậu như vậy sẽ làm Giản Triệt rất
buồn đấy, cậu có biết không?”.
Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Đâu có, mình không buồn”.
Tiểu Tuyền hừ một tiếng, bực dọc nói: “Đừng có lừa mình. Cũng đừng
giả vờ rằng cậu không được Giản Triệt yêu thương”.
Hiểu Khê vừa há miệng định cãi, Tiểu Tuyền lại gắt lên: “Cậu định lừa
ai nữa cơ chứ? Tình cảm của Giản Triệt với cậu sờ sờ như vậy, ai mà không