nhận thấy? May ra chỉ có Hạo Tuyết ngây thơ không nhận ra mà thôi”.
Hiểu Khê thở dài, đúng là không gì qua mắt được Tiểu Tuyền tinh
ranh. Tiểu Tuyền vẫn nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Hiểu Khê, mình xin
cậu đấy, đừng làm khổ Giản Triệt. Anh ấy đã quá khổ rồi”.
Tim Hiểu Khê đập thình thịch, máu trong người đã thấy sôi lên. Cô
đau khổ hỏi: “Tiểu Tuyền, bắt đầu từ khi nào cậu lại trở thành người làm
tổn thương người khác như thế? Cậu có biết mình đau khổ như thế nào
không? Mình những tưởng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình không từ
bỏ, sẽ khiến mọi việc trở nên tốt hơn. Nhưng hóa ra mình đang gây ra hiểu
lầm, mình đang làm người khác phải đau khổ”.
Thấy bạn đau khổ, sống mũi Tiểu Tuyền cũng thấy cay cay. Cô an ủi:
“Hiểu Khê đừng buồn nhé. Mình không cố tình trách cậu đâu. Nhưng thực
tế đúng là nếu cậu chọn một người nào đó trong số họ thì người còn lại
cũng sẽ rất đau khổ”.
Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn nói không ra lời nhưng trái tim cô thầm thừa
nhận lời của bạn rất đúng.
Tiểu Tuyền nắm chặt tay bạn, cau mày nói: “Hiểu Khê này, nếu cậu từ
bỏ Giản Triệt, quay về bên cạnh Lưu Băng, khiến anh ấy bị tổn thương thì
mình thề sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu đâu”.
Hiểu Khê thở dài, im lặng rất lâu, cứ nhìn Tiểu Tuyền chăm chăm như
một người xa lạ. Rất lâu sau, cô mới nói ra được: “Mình tới học viện
Quang Du không phải để tìm bạn trai, mà vì muốn học tập, muốn kết bạn
hữu nghị với mọi người. Nếu một ngày nào đó, mình rời xa Giản Triệt,
không phải là mình muốn làm tổn thương anh ấy. Mà vì nếu không yêu anh
ấy nhưng vẫn gắng ở bên anh ấy mới là sự thương hại lớn nhất, là tổn
thương lớn nhất với Giản Triệt”.