CHUYỆN TÌNH - Trang 116

không vào.
“ Em ăn đi kẻo đêm đến bị đói ngủ không được. Và sẽ rất lãng phí khi gọi
món rồi mà không chịu ăn. “
Tôi ăn một ít bò hầm đậu rồi im lặng nhìn anh ăn một cách ngon lành. Quả
thật, anh là người rất dễ tính trong chuyện ăn uống.
Anh gọi nhiều món như thế này làm sao ăn hết? Đáng lẽ anh đừng nên gọi
món cá hồi sẽ đỡ tốn một khoản tiền.
Anh uống một ngụm rượu rồi gắp miếng gà nướng phó mát cho vào bát.
Trong kinh doanh, anh luôn tính toán chi li từng xu nhưng khi cần chi tiêu
thì anh chẳng tiếc gì cả. Anh khuyên tôi không cần phải bận tâm về những
chuyện như thế này, và hãy cứ thoải mái.
Tôi ăn thêm một ít cá hồi. Phải công nhận một điều, đầu bếp nhà hàng này
chế biến món cá rất ngon.
Lúc này nhà hàng đã bắt đầu vãn khách. Ban nhạc đã ngừng chơi. Một vài
người ngồi vào bàn uống rượu với khách.
“ Em thường ăn ở nhà hàng phải không? “
“ Sao anh biết? “
“ Nhìn cách cầm ly, cầm thìa là đoán ra thôi. Em thường đi ăn với những
ai? “
“ Em đi với các bạn. “ Tôi không nói rõ là với bạn nào, nam hay nữ.
“ Em có biết khiêu vũ không? “
“ Biết, “ tôi gật đầu, “ nhưng không thạo lắm. Anh hỏi thế để làm gì? “
Anh mỉm cười im lặng rồi bước đến anh chàng nhạc công đang ngủ gà ngủ
gật trên sân khấu. Hai người trao đổi với nhau điều gì đó, rồi anh lấy tiền
đưa cho anh ta. Sau đó anh quay lại chỗ ngồi.
“ Anh vừa nói chuyện gì với họ thế? “ tôi thắc mắc.
Anh mỉm cười nhìn tôi. Những người trong ban nhạc quay trở lại sân khấu.
Và âm nhạc trỗi lên. Đây là giai điệu một ca khúc nước ngoài, điệu valse.
“ Anh và em cùng khiêu vũ nhé? “
Tôi không thạo điệu valse, vả lại tôi chưa từng khiêu vũ ở những nơi như
thế này bao giờ. Ngượng lắm.
Anh bảo, khiêu vũ là một hình thức giao lưu văn hóa chẳng việc gì phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.