CHUYỆN TÌNH - Trang 165

quỳ dưới chân tôi mà khóc lóc van xin tôi tha thứ. Cô không thể sống mà
thiếu tôi. Những thứ mà cô đang mặc, tiền bạc cô đang tiêu xài phủ phê
chẳng phải là của tôi hay sao. Cô suốt đời chỉ là loài ký sinh sống bám cơ
thể của kẻ khác mà thôi. Loại người hèn mạt như cô không đáng giá đến
một xu! Cô nghe rõ chưa, không đến một xu! “
Tức giận khiến tôi bật khóc.
“ Anh cút đi! “
Lão bước ra đến cửa thì ngoáy cổ lại nhìn tôi cười nhếch mép.
“ Chúc cô gặp nhiều hạnh phúc bên gã chồng hờ. Cô quá ngu ngốc và ảo
tưởng khi cho rằng hắn yêu cô thật lòng à? Buồn cười quá! Chẳng qua hắn
cần cô để thỏa mãn cơn động cỡn thôi. Rồi đến lúc hắn sẽ vứt bỏ cô như
cách người ta vất xác một con vật chết thối vào thùng rác! Ha...ha... “
“ Cút đi đồ khốn! “

Tôi gào lên tức tưởi rồi vơ lấy những thứ trong tầm tay ném mạnh về phía
lão. Tiếng ô tô xa dần. Tôi ôm mặt khóc nức nở.

Do bận trang trí cho buổi sinh nhật của anh, tôi nấu cơm khá muộn. Chuẩn
bị xong bữa trưa thì đã mười hai giờ, mười lăm phút. Tôi dọn thức ăn ra
bàn rồi ngồi chờ anh. Trong lúc chờ đợi, tôi tranh thủ khâu lại chiếc cúc áo
bị đứt. Cũng như lần trước chiếc cúc có dấu hiệu bị cắt. Tôi nghĩ mãi vẫn
không thể nào hiểu được. Mười hai giờ rưởi anh vẫn chưa về. Tôi sốt ruột
gọi điện thoại cho anh.
“ Anh đang ở đâu thế? “ tôi nói “ Sao giờ này anh chưa về ăn trưa? Cơm
canh nguội lạnh cả rồi. “
“ Anh bận công việc đột xuất không thể về kịp. Em ăn một mình nhé? Để
em phải đợi cơm như thế này anh rất áy náy nhưng công việc là quan trọng.
Anh đang giải quyết một số việc ở thành phố Hồ Chí Minh. “
“ Ở tận thành phố Hồ Chí Minh cơ à? “ tôi thốt lên “ Chiều nay anh có kịp
về dự sinh nhật không? “
“ Anh sẽ về kịp lúc. Anh đang dành bụng để thưởng thức những món em
nấu đấy. Anh vội lắm. Thôi, anh tắt máy đây. Hôn em. “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.