CHUYỆN TÌNH - Trang 191

Khúc Thụy Du

Chuyện tình

- 10 -

Tôi thức dậy sớm chuẩn bị bữa điểm tâm cuối cùng cho anh. Cả đêm tôi
hầu như không chợp mắt. Ý nghĩa phải xa anh khiến cõi lòng tôi tan nát.
Tôi vừa nấu món mỳ vừa khóc nức nở. Tôi không thể hình dung cuộc gặp
gỡ với anh lại gieo vào lòng tôi những nỗi buồn sâu đậm đến thế. Tôi đã
yêu anh. Nhiều lần tôi cố gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu nhưng rốt cuộc tôi
đành bất lực. Anh vụt qua đời tôi như một áng mây nhưng đã gieo vào lòng
tôi niềm hạnh phúc vô bờ và nỗi đau truyền kiếp mà suốt đời tôi không thể
nào quên được. Tôi yêu anh và cũng căm ghét sự lạnh lùng đến tàn nhẫn
của anh.

Tiếng chuông gọi cửa vang lên, tôi vặn nhỏ lửa rồi bước ra mở cửa. Người
đàn bà bán hoa xuất hiện với gương mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ do phải thức
đêm để chăm sóc chồng bị bệnh. Tôi ao ước được như chị ta. Hạnh phúc
lớn nhất của người đàn bà là được lo lắng chăm sóc người mình yêu.
“ Chào chị, “ người đàn bà nói. “ Đây là bó hoa cuối cùng tôi mang đến
cho chị. Chừng nào chị rời khỏi chỗ này? “
“ Sáng mai, “ tôi nghẹn ngào.
“ Thật tiếc, “ người đàn bà lấy tay che miệng ngáp vặt. “ Tôi muốn hai
người ở đây mãi để được mang hoa đến mỗi ngày. Dù sao công việc vẫn là
quan trọng. Vợ chồng chị sẽ đến đây nữa chứ? “
“ Tôi không biết, “ tôi lắc đầu buồn bã. “ Rất có thể, đây là lần cuối cùng.
Mời chị vào nhà. “
“ Không. Tôi đứng bên ngoài được rồi. Chị bảo lần cuối cùng à? Tại sao
thế nhỉ? Thành phố biển này cũng đẹp đấy chứ. Tôi biết rồi, chồng chị bận
rộn không đi được phải không. “
Tôi im lặng đón bó hoa từ tay chị. Người đàn bà đưa tay gạt mái tóc che kín
mặt.
“ Chị đã nói với chồng chị chưa? “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.