CHUYỆN TÌNH - Trang 208

bốc cháy rừng rực tôi òa lên nức nở. Khánh Ly ơi, cầu cho linh hồn mày
được siêu thoát về với đức Chúa vĩnh hằng. Đấy là chốn bình yên, không
còn khổ đau và đày đọa nữa.


*


Sau khi đưa tro cốt Khánh Ly vào chùa, tôi âm thầm bắt tay vào kế hoạch
của mình. Ban đầu, tôi mang tất cả quần áo thời trang đem tặng hết cho bè
bạn và chỉ giữ lại những bộ quần áo mà Ba Thưởng đã may cho tôi. Sau đó,
tôi tìm một chỗ trọ khá xa và kín đáo để mọi người không tìm ra tôi. Tôi
muốn từ bỏ quá khứ của mình. Chỗ ở mới của tôi là khu nhà xập xệ, đa
phần là dân nhập cư từ nơi khác đến, làm việc ở những khu chế xuất, một
số ít làm nghề tự do. Tôi ở cùng năm cô gái làm việc ở công ty giày da. Sáu
người phải sống chui rúc trong căn phòng rộng không đến mười sáu mét
vuông. Những ngày đầu sống trong cảnh chật chội, ẩm thấp khiến tôi khó
chịu vô cùng, tôi đã quen sống trong nhà cao cửa rộng với nệm ấm chăn
êm. Nhưng rồi, tôi cũng quen dần. Sau khi ổn định chỗ ở, tôi đi xin học
nghề may. Tôi đến vài địa chỉ quảng cáo trên báo nhưng chẳng nơi nào
khiến tôi vừa ý. Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể cắt may thuần thục
các loại y phục là điều không tưởng. Sau nhờ cô bạn cùng phòng với thiệu
đến tiệm may nằm trong con hẻm ngoằn ngoèo ở gần Xóm Chợ. Chủ tiệm
may là người đàn bà trạc bốn mươi tuổi, tên Thanh, mặc dù nhan sắc khá
mặn mà nhưng chị vẫn chưa có gia đình. Khi tôi đến chị đang may áo bà ba
cho khách.
“ Em muốn theo chị học nghề à? “ chị Thanh dừng chân dậm mô tơ, mở to
cặp mắt hai mí nhìn tôi “ Trước đây chị chưa từng nhận ai học nghề cả, chị
ngại ồn ào và phiền phức. “
Tôi phải năn nỉ cả buổi chị mới xiêu lòng.
“ Thôi được, chị sẽ nhận em, “ chị Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói. “ Nhưng
chị nói trước, chị chỉ có khả năng dạy em các loại y phục phụ nữ thôi, đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.