CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 185

có cách nào cởi chiếc áo khoác cũ ra, cũng chẳng phải cô không chịu được
rét, mà là không chịu được những câu hỏi thăm của mọi người: “Không
lạnh à?” Lê Sảnh vốn là một người bất hạnh bẩm sinh, mặc dù cô đến rất
sớm, không hiểu sao vẫn chẳng tìm được chỗ ngồi. Cô đứng dựa vào cột, cô
thích thế; gương mặt trắng bệch mệt mỏi của cô là một sự thách thức,
dường như đang muốn nói: “Tôi đang chán đời đây, cho nên tôi ghét cả anh
nữa, anh có ghét tôi không?” xong rồi bất ngờ quay đi, đầy vẻ khiêu khích.

Đường Sảnh chị cô không cao bằng cô, mặt lại tròn hơn, vì vậy nhìn

thoáng qua trông lại trẻ hơn cô. Đường Sảnh là người hoạt bát, hoạt bát bao
nhiêu năm nay rồi mà vẫn chẳng lấy được chồng, khiến cô mất hết cả lòng
kiêu hãnh. Tâm hồn tròn trịa của cô đã nứt vỡ rồi, phải dùng sứ trắng trám
lại, lòng trắng mắt như sứ trắng, hàm răng cũng như sứ trắng, hơi vẩu ra,
cứng nhắc lạnh lẽo, trắng muốt, vô tình, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, đã
thế lại càng hoạt bát. Nhìn thấy một người chị dâu họ từ xa, cô liền đứng
dậy vẫy gọi chị ta tới gần, nhường chỗ cho chị ta, mình thì ngồi lên tay vịn
của ghế, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói, thì thầm hỏi, cái người đứng đón
khách ở ngoài cửa có phải là em trai chú rể không. Sau nghe ra đó là người
làm ở ngân hàng của Lâu Hiêu Bá, bèn mất hết hứng thú. Sau đó họ hàng
đến mỗi lúc một đông, gặp ai cô cũng hàn huyên tâm sự, nắm tay thân thiết.
Giọng nói có kèm âm sắc tiếng cười của Đường Sảnh dường như cũng mọc
răng, ban đầu chỉ như đang trêu chọc cắn nhè nhẹ vào bạn, nhưng cắn một
lúc thì bắt đầu thấy đau đớn khó chịu.

Ban nhạc tấu lên hành khúc hôn lễ, cả một đội ngũ huy hoàng cô dâu

chú rể phù dâu phù rể cùng tấp nập bước vào. Sự mong đợi đến nín thở
trong giây phút ấy mang một cảm giác lương thiện, đầy chất thơ; những cô
phù dâu trong trang phục hồng nhạt vàng nhạt trông như những đám mây
trong trẻo, những chàng trai trong lễ phục đen trông như những bóng chim
yến bay chầm chậm giữa áng mây, cô dâu mắt lim dim trong trang phục
màu trắng trông như một chiếc đầu tử thi còn chưa kịp tỉnh dậy vào buổi
sáng sớm phục sinh, mang một thứ ánh sáng khiêm nhường. Tất cả cùng
tiến vào trong tiếng nhạc cao vút tưng bừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.