CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 183

ra được ngay cả với bản thân. Đôi lông mày nhíu chặt lại, lúc nào cũng nhíu
lại như thế, tất cả những gì thể hiện ra chỉ là “Phiền phức! Phiền phức!” chứ
chẳng phải là đau buồn.

Mặc dù hai vợ chồng có gây gổ chút ít, nhưng hôm sau có chút việc đột

xuất, bà vẫn gọi điện đến văn phòng Lâu Hiêu Bá hỏi ý kiến ông. Vốn dĩ
người định mời làm chủ hôn là ông bộ trưởng Bộ Giao thông đã từ chức,
mặc dù không còn làm quan nữa, nhưng hành tung vẫn xuất quỷ nhập thần
đúng kiểu quan chức, chẳng nói câu nào lặng lẽ rời Thượng Hải. Lâu Hiêu
Bá nhất thời không nghĩ ra được người tương đương nào khác, bèn bảo vợ
đi tìm một ông họ Lý, là giám đốc một bệnh viện, cũng là người có chút
tiếng tăm. Bà Lâu đội mưa gọi xe đi, vừa đến nhà họ Lý, bèn vẫn mở ô đặt
trên tấm thảm ở phòng khách, cởi chiếc áo mưa màu xanh da trời ra, cầm
lấy cổ áo giũ mạnh, sau đó rút khăn tay ra lau những chỗ nước bám trên áo
khoác da. Chiếc áo khoác da không cài cúc, cứ hiên ngang mở toang ra như
thế suốt dọc đường, vạt áo bên dưới mở rộng thành hình chữ “bát”. Bà Lâu
tay cầm áo mưa, nhìn quanh quất, cuối cùng vẫn đặt chiếc áo mưa ướt sũng
lên ghế xô pha, rồi tự mình cũng ngồi xuống. Bác sĩ Lý không có nhà, chỉ
có bà Lý ra tiếp khách. Bà Lâu đưa tấm danh thiếp của Lâu Hiêu Bá ra nói:
“Hiêu Bá với bác sỹ Lý vốn là chỗ thân quen.” Bà Lý là người Quảng
Đông, chỉ nói được vài câu tiếng phổ thông không sõi, dường như cái gì
cũng biết rất mù mờ. May mà bà Lâu vốn có một niềm tự tin tuyệt đối về
tiếng tăm của chồng mình, do đó thái độ vẫn rất tự nhiên, nói rõ mục đích
chuyến viếng thăm. Bà Lý nói: “Lát nữa tôi sẽ nói với ông ấy, bảo ông ấy
gọi điện trả lời bà.” Bà Lâu lại đưa ra hai hộp trà, bà Lý cực lực đòi trả lại,
bà Lâu nhất định bắt bà ta để xuống, cuối cùng bà Lý cũng nhận, nhưng thái
độ lại trở nên lạnh nhạt. Bà Lâu cảm thấy lần này mình lại làm sai rồi, thế
nhưng, được vô vàn những thất bại suốt ba mươi năm nay khích lệ, bà vẫn
hiên ngang ngồi đó, chẳng sợ gì. Ngồi đến lúc phải về, mới đứng lên mặc
áo mưa cáo biệt, ra đến cửa mới nhớ ra bỏ quên ô ở trong phòng, bèn quay
vào lấy, lại gật gật đầu với bà Lý, cái gật đầu đầy sức mạnh, vững chắc như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.