CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 181

cái giường của mẹ cho con, mẹ ngủ cái giường nhỏ của con là được rồi.”
Nhị Kiều Tam Đa Tứ Mỹ đồng thanh phản đối: “Làm thế không được, trong
phòng mẹ vốn dĩ đặt hai chiếc giường đôi song song, bỗng nhiên mất đi một
chiếc, thay vào bằng một chiếc giường nhỏ, mấy bữa nay khách lại nhiều,
để người ta nhìn thấy lại bảo cưới được cô con dâu mà nhà cửa tan hoang
cả, còn ra gì nữa? Bố là trọng sĩ diện nhất mà.”

Đang nói thì Lâu Hiêu Bá khoác áo choàng tắm bước ra, tay cầm chiếc

kính bốc hơi nước mù mịt, gọng kính chỉ vào bà Lâu, nói: “Mẹ con bà lúc
nào cũng thế, cứ để nước đến chân mới nhảy rồi lại cuống lên! Năm ngoái
tôi đi xem hàng bán hạ giá thấy cả bộ đồ nội thất toàn bằng gỗ tếch, tôi đã
bảo mua về để lúc nào Đại Lục cưới vợ sẽ dùng đến, lúc đó thì chẳng nghe
lời tôi.” Đại Lục bật cười nói: “Lúc đó con còn chưa quen Ngọc Thanh.”
Lâu Hiêu Bá trừng mắt với cậu, tự thấy ánh mắt ấy còn chưa đủ, bèn đeo
kính lên trừng mắt tiếp. Bà Lâu sợ nhất là bố con họ bất hòa, vội vàng nói:
“Đúng thật, hồi đó không mua luôn đúng là tiếc quá. Thực ra sớm muộn gì
Đại Lục chẳng phải lấy vợ, cứ mua để dành cũng chẳng thừa.”

Ông Lâu Hiêu Bá hất hàm, nói: “Tất cả những việc này tôi đều phải lo

liệu cả! Thế bà làm gì? Đến cái giấy phép nghỉ học của con tôi cũng phải
đích thân viết!” Hai câu nói này vốn dĩ không có can hệ gì lắm, nhưng bà
Lâu biết chồng mình đã không chỉ một lần, trước mặt người nhà, nói những
câu phiền trách như thế, tự bà cũng thấy mình khiến chồng chịu thiệt thòi,
còn nỗi hờn tủi trong lòng bà lại chẳng thể nói ra cùng ai được. Lúc này
một cơn bực bội bốc lên, đang định cãi lại ông vài câu: “Ở nhà mà ấm ức
thế thì ông đừng về nhà nữa! Hay là chính vì ông có người khác ở ngoài rồi,
về đến nhà là thấy cái này không đúng cái kia không đúng, bới lông tìm
vết!” Song nghĩ lại, mình rõ ràng sắp làm mẹ chồng rồi... lời nói dâng lên
đến miệng rồi lại nuốt xuống, ưỡn ngực thẳng lưng, bước đi bình bịch bỏ
vào nhà tắm, súc miệng ùng ục, súc đi súc lại trong họng, rồi nhổ phì ra.
Mỗi lần bực bội muốn khóc, bà Lâu bèn giấu mình trong một vẻ hiên
ngang, chỉ một lúc là có thể rũ bỏ hết tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.