CHUYỆN TÌNH MỘT ĐÊM - Trang 238

cũng rất tham lam, rất điên cuồng. Bất kể thời gian chúng tôi làm dài hay
ngắn, tôi đều dễ dạt tới đỉnh cao.
Chúng tôi từng nói đến chuyện có con. Anh nghĩ cứ thuận theo tự nhiên,
không cần khống chế. Nếu em có thai thì đẻ. Tôi hỏi anh thích con trai hay
con gái. Anh nói, dù trai hay gái cũng là con chúng ta. Tuy anh nói vậy, tôi
vẫn chưa yên tâm. Có lẽ tôi vẫn hơi nhà quê vẫn rất muốn sinh cho anh một
đứa con trai. Vì anh cũng là con một. Tất nhiên bố mẹ anh chưa nhắc đến
vấn đề này. Tôi biết, những chuyện như vậy rất khó nói. Rồi tôi có thai.
Đến tháng thứ 10, anh rất chịu khó dẫn tôi đi dạo mỗi chiều. Tôi ưỡn bụng
đi đi lại lại trên đường, nom anh rất tự hào. Anh thường giúp tôi lên giường
hoặc nằm trên ghế bành, vuốt ve cái bụng căng cứng, áp tai lên đó nghe
tiếng con thở.
Mùa đông sắp tới, tiếng gió rít thê lương kéo theo cả cát bụi vàng. Đứa con
của chúng tôi ra đời ngay trong trận hoa tuyết đầu mùa khiêu vũ cùng gió
bụi. Đó là một đứa con gái. Năm đó tôi 26 tuổi. Trong tưởng tượng đẹp đẽ
của tôi, cuộc hôn nhân tươi trẻ đó sẽ hạnh phúc và ngọt ngào hơn vì sự xuất
hiện của đứa con. Đương nhiên gia đình sẽ được củng cố hơn. Tôi biết anh
rất yêu tôi, cũng như tôi rất yêu anh, sâu đậm và mãi mãi.
Trải qua thời kỳ đầu lãng mạn, hôn nhân bị bào mòn theo thời gian và vô số
những điều vụn vặt, đi lệch vào một dạng tình cảm không tên. Tôi đã bắt
đầu lo lắng và suy nghĩ, nhưng đứa con như một vật ủy thác và gửi gắm
vào tôi. Trong nhà, đứa con như một nốt nhạc trong trẻo, cũng là chiếc cầu
để tình cảm chúng tôi có chỗ vịn và tiếp nối.
Sau khi con ra đời, cơ thể và sức lực tôi đều dồn lên đứa con, có phần hơi
hờ hững với anh. Tôi tin anh hiểu được bởi anh rất yêu con. Đối với tôi,
mỗi ngày đi làm, tan làm, mọi thứ vẫn bình thường theo thông lệ. Vì anh
bận nên rất nhiều tối, tôi ở nhà một mình. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được
cái gọi là cô độc. Những suy nghĩ lộn xộn luôn đến hành hạ tôi. Tôi bắt đầu
cảm thấy bất an, thường giật mình trong ác mộng. Có lần, tôi nói với
chồng: Anh có thể làm việc khác được không? Chỉ riêng chuyện lái xe của
anh đã khiến em không yên tâm. Anh ôm chặt tôi, cười nói: Ha ha, sợ anh
có chuyện sao? Không sao đâu. Anh đã coi bói rồi, sẽ sống tới năm 99

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.