CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 10

Dù sao, chúng tôi đã được gặp nhau, một cuộc gặp gỡ thú vị mà không

phải ai trên đời này cũng có được một lần. Tôi ra bến tàu, đi chậm lại, từ
tốn đứng chờ tàu, bây giờ có vội cũng chả làm cái gì.

Nhưng tôi hồi hộp, hồi hộp không biết khi tôi tới cửa hàng pizza đó,

cái card có ở đấy hay không? Và tôi cũng không rõ là tôi đang sốt ruột hay
là tôi đang… tò mò nữa!

Tàu đến, vắng tanh. Tự nhiên thấy mất hy vọng và cứ trống rỗng. Lúc

đó tầm 2,3 giờ chiều gì đó, không phải giờ cao điểm, mọi người ai cũng gà
gật, lạnh lẽo và thiếu sức sống. Vừa bước chân vào trong toa là mấy anh
chàng Hispanic nhìn tôi chằm chằm, rồi xì xồ ra một loạt tiếng Tây Ban
Nha gì đó khiến tôi lại càng có thêm cảm giác… bất ổn làm sao đó.

Cửa hàng tôi mua chiếc bánh pizza cũng phải cách bến tàu điện ngầm

tôi xuống khoảng hai bến xe bus. Tôi sốt ruột nên không đứng chờ xe bus
đi tới đó nữa mà sẽ đi bộ, tính ra cũng phải tới sáu con phố. Tôi cũng phải
công nhận lúc đó tôi khá là điên, vì thời tiết rất khủng khiếp, người ta thậm
chí còn không muốn ló cái mặt ra ngoài đường vút rác chứ chưa nói đi “dạo
phố” như tôi?

Tôi cũng lo rằng cái card đã bị rơi trên chuyến xe bus lúc lôi ra tàu

điện ngầm trở về. Rơi ở cửa hàng pizza còn được, chứ rơi trên xe bus và tàu
điện ngầm thì hết hy vọng thật rồi!

Tới cửa hàng, tôi hít thở một cái thật sâu, rồi đi tới tìm kiếm. Hix, bạn

cứ tưởng tượng xem, trời tuyết và mưa bẩn thỉu thế này, giả sử cái card có
còn thì chắc cũng nát bem và đen xì. Tôi nhìn thấy một đống giấy trăng
trắng bân bẩn ở trước cửa hàng, cái nào tôi cũng nhìn đầy hy vọng. Anh
chàng bán hàng đã nhìn thấy tôi:

”Cô bé đền mua cái bánh pizza khác à?”

Tôi gãi đầu gãi tai mỉm cười, mắt láo liên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.