CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 12

”Đứng lên đi. Này đứng lên đi, vào trong đi“.

”Không không không không“.

Tôi chỉ thiếu nước khóc mà thôi, lúc đó tuyệt vọng lắm ấy.

”Đứng dậy đi cô bé. Nghe này, em đang chắn mất cái bảng món ăn đặc

biệt hôm nay của chúng tôi“.

Ồ, thì ra anh ta lo cho tôi một phần thôi, còn một phần là tôi đang ngồi

chắn xừ nó cái bảng… quảng cáo món đặc biệt hôm đó của cửa hàng họ.
Hix, hâm thế, ngượng quá? Tôi lại phủi áo đứng dậy, cái áo choàng bẩn lem
nhem.

Tôi rũ tung mái tóc ướt của mình rồi thở dài một cái. Chân đá đá vài

phát, nhoẻn một nụ cười rất khó hiểu. Thôi, đi về. Thế là hết, coi như là
hết? Cho chết cái bệnh đoảng của mình đi, tôi phải trả giá thôi, đúng là mẹ
của duyên?

Giờ thì chả việc gì phải đi bộ, hai chân tôi đã rã rời vì chống chọi với

những cơn gió mạnh. Tôi ra bến xe bus, đứng chờ, vẫn không quên cố tìm
xem xung quanh có cái gì trăng trắng bân bẩn dưới đất không. Chả có gì.

Tôi lên xe, tới bến tàu, ra về. Hoàn toàn trống rỗng, và có thêm cảm

giác chấp nhận. Tôi bắt đầu nghĩ. Không hiểu anh ấy thấy mình không liên
lạc lại nữa, anh ta có nhớ nhung hay tiếc nuối gì mình không nhỉ? Có đi tìm
tôi không?

Chắc phải có chứ, phải nhớ chứ, phải tiếc chứ? Nhưng chả hiểu sao tôi

vẫn có một niềm tin rất mãnh liệt rằng, chúng tôi là những người có duyên
với nhau, chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau. Có duyên, chắc chắn thế.

Trở về nhà, tôi bắt đầu phải gánh chịu cái sự điên rồ của mình. Tôi bắt

đầu lên cơn sốt đùng đùng, chắc chắn đã bị “phải gió“. Nằm vật ra giường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.