CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 100

Trên đường trở về nhà, mặc dù thấy thoải mái hơn sau khi trút với

Hạnh và vì Ryan đòi về ngay vì lo cho tôi, nhưng tôi thấy vẫn không được
vui.

You only stop dreaming when you are dead.

Tôi quyết định nghỉ ngơi ngày hôm sau. Không đi đâu hết, một phần

vì thiếu ngủ mấy hôm rất mệt mỏi, một phần vì tôi muốn lang thang một
mình đôi chút cho thảnh thơi đầu óc. Thú thực rằng, từ trước tới giờ tôi
chưa bao giờ có bạn trai, và tới mức bị khủng bố tinh thần thế này thì lại
càng chưa bao giờ. Nên dù có tỏ ra ghê gớm đến mấy thì tôi cũng không
tránh khỏi nhiều lo lắng và suy nghĩ. Tôi chợt nghĩ tới ông già hay ngồi ven
sông. Đã mấy hôm quên mất ông già này. Tôi có một cảm giác rất yên bình
khi ngồi nói chuyện và tâm sự với ông ấy. Tôi muốn gặp ông già để nói
chuyện, hỏi ông xem, tôi phải làm gì bây giờ.

Buổi sáng, tôi đi bộ ra ven sông chứ chưa ăn uống gì. Trời càng ngày

càng đẹp hơn. Đã sang tháng ba nên hoa bắt đầu nở và cây bắt đầu lấm
chấm xanh.

Sau một mùa đông khô cằn băng giá, những mầm non lại lóc ngóc bò

dậy phủ lên mặt đất một luồng sinh khí mới. Nó tạo cảm giác của sự hy
vọng. Giống như tâm trạng con người, có những lúc tuyệt vọng và u ám,
nhưng sau mỗi lần đau đớn, khổ sở, lòng người lại hồi sinh. Tựa như tất
yếu của thời tiết, của bốn mùa, của cuộc sống.

Hôm nay ông già của tôi có thêm một người bạn mới đang đứng nói

chuyện. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi có phong thái vừa cổ điển vừa
hiện đại, tất khó tả, nhưng toát lên một vẻ thông minh và cá tính lạ kỳ. Nhìn
là tôi cũng muốn bắt chuyện ngay được rồi. Vừa nhìn thấy tôi, ông ồ lên và
nhanh chóng giới thiệu:

”Đây là cô bé tôi vừa nói với vô. Kin đấy!” (nháy mắt một cái).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.