CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 137

”Tuyệt, cháu vui lắm vì chiến tranh kết thúc rồi: Cháu ghét chiến

tranh!“.

Lavender đến muộn hơn dự định nên tôi bảo ông già nên về ăn trước,

vì không biết khi nào cô ấy tới, cũng tối lắm rồi. Ông già nháy mắt và đẩy
xe về. Tôi đã thấy khá hơn rất nhiều mặc dù xe ông có máy nhưng tôi vẫn
đẩy ông đi hẳn một đoạn dài, vừa đi vừa hát lung tung hết cả. Ông thật tài
giỏi, ông có thể làm cho tôi vui được đến như thế đấy.

Lavender mặc một chiếc áo len trắng có cổ rất đẹp nhưng xem chừng

hơi lạnh. Tôi để ý kiểu mẫu thời trang ưa thích của Lavender lúc nào áo
cũng có cổ và nó thực sự hợp với cái dáng cao mảnh dễ thương của cô ấy.
Vừa thấy tôi, cô ấy lao tới hôn chụt một cái lên má. Trông Lavender có
phần vẫn tươi tỉnh, không “tả tơi” như tôi suy đoán, có thể cô ấy đẹp nên có
lả tơi thì trông vẫn cứ đẹp Lavender rủ tôi vào quán pizza trên đảo ăn. Cô
hỏi có phải tôi sống ở đây hay không? Tôi đành thú nhận và xin đừng nói
cho ai biết về chỗ ở của mình.

”Chắc chắn rồi, tin tớ đi, nhưng tại sao cậu phải trốn thế chứ?”

Tôi nháy mắt. “Vì một vài lý do, hôm nọ cậu bị làm sao thế. Có gì xấu

xảy ra giữa cậu và mẹ à?“.

”À đấy là vì bà ấy nhốt tớ trong phòng, lấy điện thoại của tớ và làm

vài trò ngu xuẩn. Tớ phát điên, hơi không tự kiềm chế được một tí“.

”Gì cơ, bà ấy khóa cậu trong phòng à? Lạ nhỉ, cậu hơn 20 tuổi rồi. Ý

tớ là, cậu có thể kiện bà ấy vì làm thế, mà cậu cũng làm gì đó điên rồ hả?“.

”Oh, tớ à, chắc chắn rồi, tất nhiên rồi, thế nên tới mới bị nhốt mà, ha

ha“.

”Cậu đã làm gì?“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.