CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 136

”Vâng, đấu tranh“.

”Mọi việc với anh bạn trai xinh đẹp vẫn ổn chứ?”

”Rất ổn, đấy là người đang kéo cháu ra khỏi đầm lầy vào lúc này đây“.

”Ôi, tôi vui lắm!”

Tôi phì cười, lại từ “glad” “vui” của Hugo. Tại sao mọi người cứ phải

glad (vui) vì Ryan yêu tôi nhỉ? Tôi tâm sự với ông già rằng, tôi chưa bao
giờ gặp nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, tôi thậm chí kể cả chuyện “dại dột” đã
mò đến nhà Ronie ra sao và đã hoảng sợ thế nào. “Ôi Thánh thần ơi đừng
có ngốc nghếch như thế lần sau nhé? Nhưng đúng là một cô bé dũng cảm,
yeah yeah?” Bất ngờ số điện thoại của Lavender nhấp nháy, tôi vội vã xin
phép ông già để nghe máy. Lavender hỏi tôi đang ở đâu và muốn gặp tôi.
Tôi nói rằng mình đang ở trên đảo Roosevelt, nếu cô ấy muốn cô ấy có thể
đi tàu F lên đảo và tôi sẽ ra đón. Lavender hẹn tôi ra đón trong vòng nửa
tiếng nữa. Tôi hỏi ông già, ông có muốn nhìn thấy một cô gái còn đẹp hơn
cả tôi hay không? Một cô gái Trung Quốc có nguồn gốc hoàng tộc. Ông
cười ha hả: “Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai đẹp hơn cả, cháu biết vì sao
không? Bởi vì cháu dựa vào cái tiêu chuẩn gì để mà so sánh? Chẳng có đẹp
hơn, chẳng có xấu hơn, hãy để tự làm cho mình đặc biệt. Tôi nhìn cháu đặc
biệt, chứ không chỉ là đẹp“. Tôi cảm ơn ông vì lời khen khéo léo này.

Đúng vậy, đôi khi chả cần phải ghen tị vì nghĩ rằng ai đó xinh đẹp hơn

mình, vì vẻ đẹp so sánh ấy là dựa trên một cái chuẩn như thế nào?

”Cuốn tiểu thuyết của ông thế nào rồi?“.

”Oh, đang tới đoạn cậu bé phát hiện ra có điều khác lạ về bản thân

mình, và cậu ấy quyết định đấu tranh với nó. Chiến tranh thế giới đã kết
thúc rồi“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.