trong một thế giới khác thế giới quen thuộc của mình, và có thể cái thế giới
ấy với tôi là kỳ lạ, nhưng đó là cái cách bình thường mà thế giới ấy diễn ra.
Rất mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ dám xin nghỉ ở spa. Sáng đấy,
tôi đến với một vẻ mệt mỏi và cảm thấy trong lòng rất đen tối. Tôi cũng
thấy ngại ngần nếu phải giáp mặt với bà Mei, không hiểu chuyện cãi nhau
hôm qua có liên quan gì đến tôi không. Thật buồn cười, từ ngày tôi chơi với
Lavender, lúc nào tôi cũng nghĩ mình đang gây ra một tội gì rất lớn với cô
ấy, tội gì thì tôi không tài nào nắn nó thành một điều gì hữu hình được.
Có lẽ đúng có chuyện, vì bà Mei hôm nay nghỉ. Thay vào đó là Sheryl
đứng giải quyết công việc của tiệm. Sheryl nhìn tôi đi vào tiệm mà không
cả nói với tôi một câu nào, lạnh băng. Mấy người làm trong tiệm có mỉm
cười nhìn tôi, Helen cũng nhìn tôi cười, tôi thấy tội nghiệp cho cô gái ấy.
Chẳng đợi được đến trưa tôi đã ra ngoài gọi điện cho Billy hỏi xem mọi
chuyện thế nào.
Billy nói rằng anh đang ở nhà bà Mei và sẽ gọi điện cho tôi sau. Lúc
này, điều sáng sủa duy nhất tôi đang tự cảm nhận được để an ủi mình, đó là
buổi đi picnic với Ryan vào chủ nhật. Bây giờ Ryan đang ở khá xa, tận bên
Brooklyn, đi làm, mặc dù mới chỉ là thực tập, thật vất vả, sao hôm đấy tôi
thấy nhớ Ryan như thế chứ.
Helen hỏi tôi có chuyện gì, tại sao trông tôi mệt mỏi và ít cười nói hơn
mọi khi như vậy. Tôi rất muốn hỏi Helen rằng, cô ta có biết ngày giỗ của
mẹ Ronie hôm nọ hay không? Chẳng lẽ yêu nhau mà không biết ngày giỗ
của mẹ người yêu? Nhưng sau đó thì sao, cô ấy sẽ ngạc nhiên vì làm sao tôi
lại biết. Chán thật, đến chết vì cái bệnh tò mò, tốt nhất là không nên hỏi.
Mỗi lần thấy u ám tôi lại nhớ tới ông già ven sông, một cảm giác rất
thanh thản mỗi lần nhớ tới ông ấy. Tôi dự định nếu hôm nay có về thì sẽ đi
ven sông như quen thuộc, và nếu gặp được ông ấy thì sẽ là tuyệt vời! Tôi