CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 304

đã hoàn toàn là một kẻ mất hồn. Không nói, không khóc nữa. tôi ngồi lên
xe, nhìn ra bên ngoài. Tôi không có năng lượng để làm bất cứ việc gì Jess
vẫn hỏi tôi: “Cậu có muốn đi đâu đó không? Cậu ổn chứ? Cậu có muốn tôi
gọi điện cho Ryan không?“.

”No”, tôi nói mà giọng nghẹn đặc nước mắt…

Jess đưa tôi về đảo. Chúng tôi ngồi im trong xe.

Tôi không buồn xuống nữa, thực sự tôi rất sợ phải đối mặt một mình

với chính bản thân mình, ít nhiều sự có mặt của Jess ở bên cạnh khiến tôi
thấy có gì đó chút tĩnh tâm. Có lẽ, ngoài cú sốc ngày năm nhất đại học khi
nghe tin bà tôi bị mắc ung thư, thì đây là lần thứ hai tôi sốc khủng khiếp tới
như thế.

Tôi ngồi im, lặng im, nhìn con phố Main hoang vắng, chiếc xe bus đỏ

đã đi vài chuyến mà tôi vẫn ngồi.

Jess cũng ngồi. Cậu ấy nhìn tôi, nhìn rất lâu.

”Cô ấy không nói sự thật đâu Kin ạ, làm ơn đừng có như thế này nữa,

nhìn cậu thế này đau đớn lắm“. Câu nói đó lại làm tôi ứa bao nhiêu nước
mắt. Jess lại cúi mặt. Rồi cậu ấy lại gần tôi, ôm tôi mà tôi cũng không buồn
phản ứng, chỉ thấy ấm áp và thực sự được an ủi.

”Nhưng tớ sẽ nói cho cậu một sự thật, sự thật này“.

”Tôi yêu cậu, yêu cậu từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu qua tấm kính

của cái xe ô tô đó“.

Một luồng điện chạy qua người. tôi mở mắt thật to nhìn ra ngoài cửa

kính…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.