CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 33

bút thì cái mũ rơi. Tôi chạy ngay ra và nhặt chúng lại. Hôm nay, tôi quyết
định sẽ nói chuyện với ông:

”Ông đang viết gì thế? Tại sao ông không dùng sổ thay vì giấy, giấy sẽ

bị gió thổi bay?“.

”Ôi, cảm ơn cô bé. Tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết. Hôm nay nay

hết sổ, nên dùng tạm giấy, chốc nữa tôi sẽ kẹp chúng lại“.

”Một cuốn tiểu thuyết ư? Wow! Cho cháu biết ông đang viết gì thế“.

”À chỉ là về cuộc sống của một cậu trai thời kỳ chiến tranh thế giới“.

”Thú vị quá, sau này ông sẽ xuất bản và cho cháu đọc chứ?” (He he,

thú thực ra thì đề tài nghe chả thú vị tẹo nào cả)

”Chắc chắn rồi, nhưng để xem họ có chịu cho tôi xuất bản hay không

đã chứ, ha ha…”

Tôi hỏi ông tại sao giá rét thế mà ông vẫn viết. Và ông viết được bao

nhiêu rồi? Ông nói rằng ông rất thích viết hơn nữa bây giờ cuộc sống ngoài
viết và tivi ra, ông còn biết làm gì. Nhưng bù lại, viết khiến ông cảm thấy
mình có ích, và là niềm vui, thú vui chẳng khác gì một người lành lặn.
“Niềm vui hay hạnh phúc là ở trong mỗi chúng ta cô bé ạ!” Tôi không bao
giờ quên câu này. Bạn đẹp thì sao, giàu thì sao, nghèo thì sao, què cụt hay
lành lặn?

Chỉ cần trong lòng mình bạn tự khiến mình hạnh phúc thì mọi thứ

phân biệt trên sẽ trở nên vô nghĩa? Ông nói rằng thực ra, ông rất hay để ý
mỗi lần tôi đi qua chào ông vì mấy lẽ, vì chúng tôi rất hay chạm mặt nhau,
vì ông chả thấy có ai cũng thích ven sông và giá lạnh như ông cả và vì lúc
nào tôi cũng cười rất to để chào ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.