Giọng của Ryan mang chút gì hoang dã nhưng rất nồng nàn. Anh có
thì thầm vài tiếng Tây Ban Nha trong bài hát nhưng tôi không hiểu anh đã
nói gì. Tôi ngồi đung đưa và liên tục mỉm cười. Anh bồi cứ đứng nhìn mãi
thái độ của tôi. Bàn ngồi bên tay trái của tôi có một anh chàng nhìn sang và
giơ ngón tay cái lên gật gù, thật là hãnh diện hết chỗ nói.
Ryan solo một đoạn guitar ở giữa bài hát. Ryan trở về bàn, tôi thấy anh
rất hạnh phúc. Còn tôi ư, tất nhiên cũng khỏi nói. Có lẽ anh đã gần như
chinh phục được tôi hoàn toàn. Anh cho tôi cảm giác tự hào và hạnh phúc
mà không biết tới bao giờ tôi mới có thể có lại. Và tôi sẵn sàng ngồi trong
cái quán bar này với anh qua đêm để nghe anh nói chuyện và nhìn anh
cười.
Điện thoại anh chợt reo. Nhíu mày, Ryan tắt đi và có vẻ hơi ngán
ngẩm. Tôi đồ rằng nàng “Gar” của anh réo anh đi rồi, hoặc là cô nào đấy.
Tôi chợt giật mình, biết đâu anh vừa mới bỏ người yêu hoặc đang trong
một mối quan hệ khác (nhưng có trục trặc thì sao?) nên anh túm tôi như thế
để “lấp chỗ trống“. Cũng làm sao biết là anh đã đi tìm tôi thực sự hay
không? Tự nhiên cảm thấy hồ nghi sau những gì anh làm, nhưng có lẽ điều
dó là khó tránh khỏi, nhất là đối với một người đàn ông như thế này. Nhưng
kệ, vui đã nào, tội gì, đúng không?
Tôi không nhớ thật chính xác và đầy đủ những câu chuyện của chúng
tôi buổi tối hôm đó. Hình như anh hỏi nhiều về cuộc sống của tôi ở Việt
Nam còn tôi thì hỏi anh nhiều về… các cô gái. Tôi chỉ nhớ cái nhíu mày
của anh mỗi lần cúi xuống cười mà thôi. Qua ánh nến, trông lại càng đáng
yêu hơn rất nhiều lần.
Ryan tỏ ý muốn đưa tôi về vì cũng đã gần 12h. Có lẽ do câu chuyện
của tôi có nói về việc bố mẹ không muốn con gái về muộn, đó là truyền
thống, hoặc cũng có thể anh là một người… tử tế. Tất nhiên là về thôi, chứ
không chả lẽ nói ứ ừ tôi muốn ở cạnh anh. Trên đường đi, tôi muốn hỏi
Ryan nhiều hơn về gia đình anh, về người mẹ Nhật Bản - Philippines của