CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 56

Trở về tòa nhà của mình, đi thật chậm, ngắm nhìn ánh đèn mùa đông

mờ đặc và bên kia bờ là cả một thế giới cao tầng đã chút lắng hối hả. Nó
làm tôi nhớ lại cái cảm giác năm 13 tuổi, 2 giờ sáng của đêm 30 Tết (lúc đó
mẹ đã về Việt Nam ăn tết) lang thang một mình ven bờ Riverside (ngôi nhà
cũ tôi ở ngày nhỏ bên Manhattan), tuyết rơi, đường phố yên ắng, lạnh lẽo
mà rất bồi hồi.

Chia tay nhau tại cửa, nếu trong phim thì sẽ có một nụ hôn nhưng

chẳng hiểu sao tôi không sẵn sàng cho hành động này (vì chưa hôn bao
giờ). Tôi thích để lại một vài điều gì đó áp tay tôi vào tay anh, tôi nghiêng
đầu cười lần cuối rồi nói lời tạm biệt.

”Ngày mai anh sẽ gặp em nhé, được không?”

”OK, gọi điện cho em nhé. Anh có thể gọi điện cho em ở nơi làm

việc“. Tôi đã cho anh số của cửa hàng nail.

Tôi không đi bộ mà đi thang máy mặc dù tôi ở có tầng ba thôi. Nhưng

lúc này thì cảm giác lo lắng nó mới đến. 12 giờ rười rồi chứ chả ít, chưa
bao giờ tôi đi đâu muộn thế cả, lại đi một mình nữa. Quả thật, cửa nhà vẫn
hé to. Dù sao tôi cũng tự nhủ rằng đêm rồi bố mẹ chả dám quát to, cảnh sát
họ lên ngay, hì.

Mở cửa, tất nhiên là bố vẫn đang xem ti vi (nhà tôi thức muộn lắm).

Bố ngoái lại ngay lập tức:

”Chết thật thôi, đi đâu bây giờ mới về, hả hả?”

”Con đi lang thang thôi, ra Times Square, giờ này đông vui lắm mà“.

”Đông cái gì mà vui, ở cái xứ này mà không biển đường cẩn thận à?“.

Rồi cũng chỉ mắng thế thôi, có lẽ mẹ đã đi ngủ vì còn phải đi làm. Thế

là may mắn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.