CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 7

”Anh có thể biết được em là người nước nào không? Em có sinh ra ở

đây không?”

Oà, tôi chưa kịp hỏi anh là người nước nào, thì anh đã hỏi tôi. Chứng

tỏ, anh có đầy những thắc mắc trong đầu y như tôi thắc mắc về anh vậy.
Nói sơ qua về cái ngoại hình của tôi khi ở nước ngoài, tôi rất thích thú khi
mọi người ở đây hỏi tôi về quốc tịch. Ai cũng thấy tôi châu Á nhưng da lại
nâu nâu, miệng rộng, môi dày, mắt khá to và nâu, khác xa với những cô gái
châu Á rất giống nhau ở đây. Những cô gái Tàu và Việt đều có một ngoại
hình chung: tóc dài ngang lưng, da trắng, nhỏ nhỏ xinh xinh. Các cô Hàn
thì nhìn rõ hẳn, mắt một mí, cao ráo. Nhật thì bụi phủi và bé nhỏ.
Philippines hay Indo gì đó thì da rất đen? Tóm lại là tôi chẳng giống ai, và
khả năng gọi tôi là Việt Nam thì lại càng không, vì chỉ số người biết tới
Việt Nam đã không phải là quá nhiều? Và như bao người khác, tôi bắt anh
đoán. Đây luôn là thú vui khi ai đó đoán tôi là người nước nào, vì hầu như
chẳng ai đoán trúng cả.

”Trung Quốc à?

”Không thể“.

”Philippines? Không“.

”Thái? Có thể, anh đoán thế. Đúng rồi, em là người Thái, à mà

không…”

Anh cứ đứng đoán như vậy khiến tôi cười như một đứa trẻ đang được

cho ăn kẹo. Tôi vừa cười vừa tự hào, vừa chợt lo, cái bến tôi sắp phải
xuống cũng còn không lâu nữa. Tôi quyết định, anh xuống đâu, tôi sẽ
xuống đó.

Mặc dù hôm đó tôi có một cái hẹn ăn trưa với một ông luật sư và tôi

cũng chả có di động để báo lại cho ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.