CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 5

Tôi tin vào duyên số, và đúng là duyên số. “Có duyên ở chân trời cũng

sẽ gặp, vô duyên ở trước mặt cũng như không“. Quả thật, có những người
tôi đối mặt hàng ngày hàng giờ hay một thời gian dài, thậm chí có lúc nghĩ
tới một cái gì đó “xa hơn”, nhưng rồi tôi và họ chả bao giờ đi tới đâu. Có
những người, khi gặp một lần, nhưng là duyên số của ta, để rồi dù người ấy
ở đâu, người ấy cũng sẽ trở về bên ta. Nhưng ngay lúc đó, tôi không nghĩ,
và cũng không dám nghĩ, rằng anh sẽ là duyên số của tôi, cho tới khi chúng
tôi đã chạm mặt nhau trên tàu điện ngâm…

Cả anh và tôi cùng nắm chung một cái cột trong tàu mà không biết,

cho tới khi tôi ngẩng mặt nhìn lên, bốn mắt chạm nhau. Có lẽ ánh nhìn của
tôi nó kỳ lạ lắm, chỉ có anh mới tả lại được cho tôi biết mà thôi. Tôi chỉ
biết, hình như nhãn cầu của tôi mờ đi, vì lúc đó tôi… nhìn không rõ nữa,
nguyên nhân có thể là do nhịp tim đập hối hả nhanh gấp mười lần bác sĩ
cho phép!“.

Và tôi lại thấy anh mỉm cười! Một nụ cười có cả thế giới hạnh phúc

chứa chan trong đó. Có lẽ cả đời này rồi tôi sẽ chẳng thể nào quên được
khoảnh khắc ấy?“.

2.

”Hi”, câu chào “làm quen” được mở cùng một nụ cười. Và tất nhiên,

tôi cũng “Hi“. Tôi vừa vui vừa bối rối.

Lúc đó, ý nghĩ trong đầu tôi, đó là “phải làm quen cấp tốc đừng bỏ lỡ

cơ hội, phải bắt lấy anh ấy…” Càng nhìn cận mặt, tôi càng ngất ngây bởi
cái vẻ đàn ông “xù xì”, (vì bộ râu quai nón cho dù đã mờ hơn hôm trước)
của anh. Thú thực, bây giờ nghĩ lại tôi không nhớ lúc đó mặt tôi đã đỏ cỡ
nào và tôi đã ăn nói ngốc nghếch ra sao nữa.

Tất nhiên, câu tiếp theo, không nằm ngoài dự đoán: “Anh đã nhìn thấy

em ở đâu đó rồi đúng không?“. “Trông em quen lắm?” Và tôi cũng trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.