CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 94

”Tất nhiên là tôi hiểu chị nói gì rồi trừ khi chị vừa nói tiếng Trung

Quốc? Bởi vì tôi không nói tiếng Trung Quốc?“.

”Kệ mày là cái quái gì, vứt đi. Mày hôn anh ấy chưa?”

”Đấy không phải là chuyện của chị. Tôi không hiểu vì sao mình phải ở

đây chỉ để cái tai mình bốc mùi bởi những từ ngữ của chị. Những từ của chị
là vô dụng, chúng chỉ có giá trị khi do chính Ryan nói. Tôi không biết chị,
chị nên để tôi yên đi!

Tôi thoáng thấy sự bất ngờ từ phía Garbriel. Có lẽ tôi là đối thủ nặng

ký hơn cô ta nghĩ. Tôi không phải dọa dăm ba câu là sợ và vì… đúng là tôi
nói được tiếng Anh, đủ sức cãi lý tốt là khác Có một dặc điểm, đù tiếng
Anh hay tiếng Việt, tôi hầu như không bao giờ chửi bậy. Cho dù “đối thủ”
của tôi có đầu đường xó chợ đến mấy, nhưng mà rồi họ vẫn phải im hết!
Tôi chỉ chửi bậy… một mình những lúc bị hỏng hóc hay đãng trí mà thôi.

Nói xong, không để cô ta nói tiếp, tôi quay ngoắt đầu đi rất nhanh. Tôi

nghĩ rằng lúc đó mặt tôi rất đỏ, cả người nóng ran. Tiếng Gar chạy theo,
kéo tay tôi từ phía sau:

”Này, nghe này quay lại đây, damn“.

Gar vừa kéo tay tôi, tôi hét lên một cái làm những người trong Central

Park giật mình quay lại. Gar hơi ngượng ngùng. Cô ta lại kéo tay tôi, tôi lại
hét lên. (Tôi hét lên theo kiểu… trêu tức, chứ không phải là kiểu sợ đâu)
Mỗi lần hét tôi lại cười lên một cái khiến Gar có vẻ hoảng thực sự, giờ thì
biết ai là chicken shit rồi.

”Mày điên thật rồi, damn. Mày bị làm sao thế?” Gar thốt lên, mặt mày

nhìn… không thể mê được.

Nhưng cô ta cứ chạy theo tôi. Và thật may mắn, đang đi như ma đuổi

thì tôi nhìn thấy Billy đang đứng ngay chỗ rẽ từ cổng Central Park sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.