CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 93

”Chúng ta nói chuyện được không? Chúng ta nói chuyện được

không?”

Thật là khó chịu, tiến thoái lưỡng nan. Tôi thấy khó:

”Rồi rồi, nói đi?“.

Garbriel nắm lấy tay tôi lôi đi xếch xệch, khiếp quá. Dù sao cô ta cũng

cao hơn tôi một tí, khỏe thì khỏe hơn nhiều nên tôi không thể nào kịp
cưỡng lại. Và thay vì giật tay lại tôi cũng… nắm tay lại luôn, thể hiện
như… hai người bạn vậy. Hành động này hình như lại khiến Garbriel rùng
mình thì phải. Có lẽ tôi không chicken shit như cô ta nghĩ, và quả thật, tôi
cũng chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt cả. Ở đây, những cô gái châu Á
hay bị coi là nhút nhát không mạnh bạo, một phần là do truyền thống Á
Đông, một phần là do… tiếng Anh kém. Có lẽ Gar nghĩ tôi là một người
như vậy. Thật tiếc, cô ta không biết tôi là một cô gái Việt Nam, và cũng
không phải là người quá tầm thường.

Gar kéo tôi ra… Central Park. Đứng lại một lúc, cô ta nói:

”OK, nghe này. Tao không biết mày ở cái xó xỉnh nào tới, đang làm

cái đếch gì, cái bọn Trung Quốc như mày có khắp nơi và hủy hoại cái đất
nước này. Và một điều nữa, Ryan đã là bạn trai của tao từ hai năm nay rồi.
Mày có biết vì sao anh ấy lại làm việc ở đấy không đấy là bởi vì anh ấy
muốn ở bên cạnh tao. Tao quá mệt mỏi phải đi đề nghị mọi người để cho
chúng tao yên rồi. Nói cho mày biết tao không phải là một người xấu,
nhưng một khi dính líu tới bạn trai của tao thì tao sẽ làm mọi việc để ngăn
cản mày, OK?”

Gar nói tuôn ra một tràng và nói rất nhanh. Tôi cứ đứng nhìn, ý chừng

đợi cho cô ta nói cho hết đi, chứ tôi nói cô ta lại cắt thật là mệt. Gar dừng
lại vì sự lặng im của tôi và cô ta nghi rằng tôi đã không hiểu… tiếng Anh:

”Mày có hiểu tao nói gì không? Mày có nói được tiếng Anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.