CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 49

Sơn biết vì Hân bận việc vả lại cũng không muốn làm phiền nên nàng lái xe
đi thăm phố rồi tình cờ lạc tới công viên này. Thoại Sơn cũng nói không có
việc gì làm nên anh đi long nhong và cuối cùng ra bờ sông hóng mát. Hữu
duyên thiên lý năng tương ngộ... . Anh cười cười nói với Thi Phụng câu
này. Thi Phụng hiểu Thoại Sơn nói mình với anh ta có duyên nợ nên mới
gặp nhau song nàng lại tảng lờ cười hỏi anh không viết à. Thoại Sơn nói
viết hoài đâm ra mệt và chán nên nghỉ xả hơi.
- Phụng có làm gì không?
- Chi vậy anh Sơn?
- Tôi đã cất xong Vọng Nguyệt Đình rồi...
Đang đi Thi Phụng quay qua nhìn Thoại Sơn.
- Anh nói thật hả anh Sơn?
Thoại Sơn gật đầu cười.
- Đêm nay trăng sáng lắm...
Nhớ lại lời hứa hẹn của mình Thi Phụng cười lên tiếng.
- Phụng mắc nợ anh Sơn thời Phụng phải trả nhưng mà anh có...
Hiểu ý Thoại Sơn đỡ lời.
- Tôi có đủ hết rồi. Tôi có trà mạn sen, có bánh ngọt, có trăng, chỉ thiếu
người để vọng nguyệt thôi...
Thi Phụng cười thánh thót trong lúc nhìn ra bờ sông. Vài chiếc ghe câu cá
trôi dật dờ trên nước. Khu nhà thấp thoáng sau hàng cây xanh.
- Tám giờ tối anh đón Phụng ở nhà anh Hân... Bây giờ Phụng đi về sửa
soạn...
Thoại Sơn đứng im nhìn theo vóc dáng mảnh mai của người đàn bà mới
gặp hai lần nhưng anh cảm thấy nhiều lưu luyến.
Vọng Nguyệt Đình là một cái nhà không có nóc làm bằng cây nằm cheo leo
trên một tảng đá nhô ra ngoài xa. Chống tay lên lan can bằng gỗ Thi Phụng
nhìn bao quát thung lũng sâu dưới kia. Khu downtown sáng rực ánh đèn.
Xa về bên trái rừng cây mờ mờ. Trăng mênh mông. Trăng đổ xuống một
màu trắng ngà làm cho cảnh vật thành mông lung nửa như thực nửa như
mộng. Chưa bao giờ nàng được thưởng thức một đêm trăng đẹp và thơ
mộng như đêm nay. Có tiền sướng thật. Nàng nghĩ thầm. Dĩ nhiên giàu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.