CHUYỆN TÌNH TRONG HANG ÉN - Trang 169

Chuyện tình đẹp của chúng tôi kết thúc ở tòa án. Sau khi ly dị thì tôi tay
trắng, không gia đình, không con cái, thậm chí không còn là thằng đàn ông
nữa. Bỏ lại tất cả, chỉ mang theo một vài tấm huân chương và dĩ nhiên là
căn bệnh sốt rét kinh niên nữa, tôi theo chân dân tìm vàng tìm vào vùng đất
này.
Vào đến đây rồi tôi mới sững sờ trước cảnh tượng cả một vùng chiến
trường xưa đã tràn ngập dân tìm vàng. Họ phá phách đào bới không thương
tiếc tất cả. Mỗi vùng họ đi qua là y như vùng đó bị máy bay B.52 trải thảm
vậy. May mắn là khu đồi 78 này chưa bị tàn phá gì ngoài vài lỗ đào thăm
dò. Tôi liền xin được cái giấy phép để được khai quật hài cốt các đồng đội
của tôi, trước khi đám dân tìm vàng đào xới tung cả nơi yên nghỉ cuối cùng
của họ. Ở trên xã cho biết, đã có các đội truy tìm hài cốt liệt sĩ qua lại đây
nhiều lần. Nhưng họ chỉ tập trung vào cái bệnh xá cũ phía khe núi thôi.
Thế là tôi bắt tay vào công việc. Đơn vị quân đội ở đây cũng cử vài cậu lính
đến để giúp tôi. Nhưng như anh biết đấy. Họ đã chuồn cả rồi, nên cuối cùng
tôi lại phải làm một mình. Cho đến khi các anh đến. Qủa là ông Trời có mắt
khi đã giúp cho cả hai bên. Các anh kiếm được vàng. Còn tôi thì tìm lại
được hài cốt của đồng đội, mà đối với tôi nó còn qúi hơn cả một núi vàng.
Anh ngừng lại, thở dài mệt nhọc rồi nhắm mắt thiếp đi. Tôi để anh ở lại và
bước ra bầu trời tối đen bên ngoài. Những ánh sáng đom đóm lập loè bay
qua lại, vật vờ như những hồn ma đang bơ vơ đi tìm chỗ yên nghỉ vậy.
Những ngày sau đó, khi chúng tôi đang hòan tất những công việc cuối cùng
thì thằng Minh, người mà nhóm chúng tôi cắt cử đến trông nom anh Sơn đã
tìm tôi. Nó nói khẽ :” anh Sơn sắp đi rồi và anh ấy muốn gặp anh”
Trông Sơn đã yếu lắm rồi, với khuôn mặt xanh nhợt đang ở trong tay thần
chết. Nhưng anh vẫn cố làm vui khi chúc mừng chúng tôi sắp ca khúc khải
hoàn trở về với gia đình. Anh gượng cười, nụ cười yếu ớt :
- Anh cũng phải chúc tôi như vậy nữa chứ, vì tôi cũng sắp sửa trở về với
đồng ngũ đây.
Khi tôi đã tưởng anh chìm vào cơn mê cuối cùng thì bỗng anh mở mắt ra
nhìn tôi bằng đôi bằng đôi mắt long lanh như có ngọn lửa. Ngọn lửa bùng
lên trước khi vụt tắt. Anh nói khẽ từng tiếng với tôi, như để tôi không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.