CHUYỆN TÌNH TRONG HANG ÉN - Trang 189

-Tôi sẽ không hát ở đâu cả. Anh từ tốn nói và khẽ mỉm cười khi biết mình
nói dối. Anh biết anh sẽ hát ở đâu nhưng anh thấy không cần phải nói ra
cho ông ta.

Nhưng anh còn có một việc để làm, trước khi rời khỏi nơi này mãi mãi.
Anh chỉ cô gái đang sửa soạn ra về, rồi nói với ông bầu bằng giọng nói như
ra lệnh mà chính anh cũng không ngờ tới:
- Còn một bài hát dành cho tôi đêm nay, anh hãy để cho cô gái kia lên sân
khấu hát thay tôi.
Rồi bỏ mặc ông ta đứng nhìn theo ngơ ngẩn, anh bước về phía cô gái. Bằng
giọng nói gấp gáp như thể không còn thời gian nữa, Bảo Liên nói cô gái
hãy lên sân khấu ngay đi để hát thay cho anh bài hát này. Hãy bước lên sân
khấu rực rỡ ánh đèn kia và hát cho người chồng tương lai của mình nghe đi.
Cô hãy hát cho thật hay, thật nhiều tình cảm như thể đây là lần cuối cùng
đứng trên sân khấu vậy. Để rồi ngay sau đó hãy rời xa sân khấu, càng xa
càng tốt nếu như cô muốn lấy một người chồng mà cô mong muốn cùng
với một gia đình êm ấm của mình. Vì đây không phải là nơi dành cho cô,
cũng như trước kia không phải là nơi dành cho anh....

Bảo Liên còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng anh không muốn ở lại đây
thêm một phút nào nữa. Anh sợ chậm trễ thêm thì sẽ không bao giờ thoát
khỏi nơi này nữa. Để cô gái đứng ngây người ra đó, Bảo Liên bỏ đi ra phía
cổng và bước ra ngoài đường phố đang nhộn nhịp người qua lại. Mỉm cười
hài lòng, Bảo Liên hít một hơi dài trước khi bước thẳng ra ngòai. Anh chợt
nhận thấy đây là lần đầu tiên anh ra về khi bên trong sân khấu đang còn rền
vang tiếng nhạc. Và anh cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái khi bước ra phía
bên ngoài, như vừa bước ra từ một nơi giam cầm ngột ngạt.

Sài Gòn ngày 4/12/1995

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.