CHUYỆN TÌNH TRONG HANG ÉN - Trang 74

mình. Và bà lại khăn gói qủa mướp lên thành phố với gia đình chúng tôi.
Vì mẹ tôi là chị lớn, lại khá giả nhất trong ba chị em....
Nhưng xưa nay mẹ tôi vẫn ác cảm với bà Bính. Mẹ tôi thường trề môi ra xì
một tiếng rõ lớn khi nói đến bà Bính : “ Ai bảo ngày trước hăng hái cho
lắm vào. Có hai mụn con trai thì cứ nằng nặc đòi đưa vào bộ đội để họ đều
chết cả. Đã là vợ liệt sĩ rồi còn muốn làm mẹ liệt sĩ nữa cơ. Hừm, ở làng
người ta gọi tục, gọi đểu là vợ ông ba càng thì khóai chi lắm cho nên bây
giờ già rồi còn biết nương tựa vào ai “
Ngược lại với mẹ tôi thì cha tôi lại tỏ ra rất qúi mến bà Bính, tuy về mặt họ
hàng thì cha tôi không ruột thịt gì với bà cả. Cha tôi thường nói đùa rằng bà
Bính là nhân chứng sống của một thời đã qua....
Lần này cũng vậy, cha tôi rất mừng rỡ khi thấy có bà Bính ở dưới quê lên.
Trong bữa cơm cha tôi đã dứt khóat nói bà Bính ở lại với gia đình chúng
tôi.
- Nếu không có trẻ nhỏ để chăm thì bà cứ ở với chúng cháu như khách vậy.
Cha tôi nói. Với lại thằng Thắng muốn có bà ở lại đây kia mà.
Thế là mặc dù mẹ tôi không vui vẻ gì thì cuối cùng bà Bính cũng ở lại với
gia đình chúng tôi. Từ đó trong nhà lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười vui
vẻ của bà cùng với cái bóng dáng nhỏ bé nhanh nhẹn của bà quán xuyến
hết việc này đến việc khác. Mọi thứ trong nhà đều được sắp đặt ngăn nắp
chứ không hỗn độn như trước khi có bà. Sách vở của tôi thường vứt bừa bãi
thì nay được xếp gọn trên giá. Quần áo tôi thay ra quăng lung tung thì được
bà giặt ủi và treo vào móc tủ cẩn thận.
Thỉnh thỏang tôi cứ nghĩ lan man về câu chuyện tang thương của gia đình
bà Bính. Thật không thể ngờ được người đàn bà nhỏ bé đó lại phải chịu nỗi
đau lớn lao đến như thế, khi tất cả những người thân yêu nhất đã vĩnh viễn
ra đi. Tôi không hiểu mình sẽ ra sao nếu ở vào hòan cảnh đáng thương như
bà Bính. Chẳng hạn một lý do nào đó mà tôi bỗng nhiên mất hết người
thân. Như cha tôi, mẹ tôi và cả đứa em gái tôi nữa. Họ bỗng nhiên ra đi hết
bỏ lại một mình tôi lẻ loi trên cõi đời này ...Tôi không dám nghĩ đến
chuyện đó, vì tôi biết mình sẽ không chịu đựng nổi.
Một hôm trong khi bà Bính đang nhặt rau, tôi lên tiếng hỏi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.