CHUYỆN TÌNH TRONG HANG ÉN - Trang 92

Nhưng có một bàn tay mạnh mẽ đã đưa ra giúp tôi, giữ chặt lấy mấy cái
cọc cắm xuống đất. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ khắc khổ
với hàm râu để dài bay phất phơ trước gió. Anh ta nhanh chóng cuốn gọn
cuộn tranh chưa vẽ của tôi lại và chỉ cho tôi nhìn thấy một ngôi nhà cách
đấy không xa, một ngôi nhà nhỏ nằm chơ vơ trên bãi biển vắng ngắt và nói
lớn trong cơn gió thổi vù vù :
- Kia là nhà của tôi. Nếu anh muốn tránh mưa thì mau lên, chúng ta sẽ kịp
đến đó trước khi cơn giông đổ xuống. Cơn giông sẽ lớn lắm vì đây là mùa
bão nghịch.

Tôi gật đầu đồng ý liền. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy anh ta cũng cúi
xuống lấy đồ vẽ của anh đang để nằm trên cát.
- Anh cũng là họa sĩ ? Tôi hỏi.
- Nghiệp dư thôi. Anh ta trả lời miễn cưỡng. Thỉnh thỏang tôi có vẽ khi có
hứng như lúc này chẳng hạn...
Chúng tôi vội vàng khiêng các bộ giá vẽ vào nhà. Đó là một căn nhà nhỏ
nhìn ra biển. Nó đã cũ nên có thể thấy tiếng gió thổi làm rung rinh các tấm
ván sàn nhà. Như đọc được lo ngại của tôi, người đàn ông đó lên tiếng :
- Đừng lo. Căn nhà được làm bằng gỗ rất tốt và có thể chịu được những cơn
bão mạnh nhất.

Chúng tôi bước vào căn nhà sặc mùi ẩm mốc, mùi hắc của thuốc vẽ và mùi
ngái của bụi bẩn. Có rất nhiều tranh treo kín mít quanh tường, hoặc chồng
chất lên nhau ở dưới đất. Người đàn ông kia ngượng ngùng khóat tay một
vòng quanh những bức tranh đó và nói với tôi :
- Tôi chỉ có hứng vẽ vào những khi biển động và cũng chỉ vẽ về những cơn
bão lúc đó. Đây là tất cả những tác phẩm về biển của tôi. Anh xem qua đi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.