Sau khi Tả phu nhân ngồi xuống, thầy hiệu trưởng nói tiếp:
“Và bây giờ buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu. Xin mọi người
nghe cho rõ, phỏng vấn sẽ có ba vòng. Vòng một là thi viết! Xin
mời mười người đến ứng tuyển đi lên phía trước để nhận câu hỏi của
chúng tôi. Sau mười phút sẽ thu bài!”
Hả? Mười phút sau? Ôi trời ơi, không biết Thượng Quan Cảnh
Lăng có biết đọc chữ giản thể không.
“Nhanh đi lấy câu hỏi đi, nhanh lên!” Tôi không kịp nghĩ ngợi,
vội vã đẩy Thượng Quan Cảnh Lăng đi lên.
Nhận câu hỏi xong, Thượng Quan Cảnh Lăng quay lại nhìn tôi với
ánh mắt không hiểu và lo lắng. Tôi bịt mắt lại không dám nhìn
anh ta nữa. Ôi! Nhất định là một chữ anh ta cũng không hiểu rồi!
Hỏng hết rồi!
Mười phút sau, Thượng Quan Cảnh Lăng mặt mày ủ rũ bước
xuống, câu đầu tiên là: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, anh...”
“Không sao, không sao, vẫn còn hai vòng nữa!” Tôi vội vàng an ủi
anh ta, cũng tự an ủi chính mình: Chỉ cần hai vòng sau thể hiện thật
tốt thì nhất định sẽ có cơ hội.
Nhưng, hình như tôi có cảm giác có ánh mắt nào đó đang hướng
về phía tôi. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn ngược nhìn xuôi, bỗng phát
hiện ra là Tả Mạc Phong đang nhìn tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng
với ánh mắt kỳ lạ! Những người khác ở bàn giám khảo thì đang
truyền tay nhau đọc câu trả lời.
Tôi vội vàng cúi xuống không dám nhìn hắn ta, không biết là
Thượng Quan Cảnh Lăng viết những gì trong câu trả lời, nhưng thế
nào đi nữa thì cũng sẽ không phải là một bài thi tốt nên Tả Mạc
Phong mới nhìn chúng tôi với ánh mắt như vậy. Thật là mất mặt