“Ồ... em không thích uống trà!” Tôi hắng hắng giọng, ngồi
xuống trước mặt anh ấy, bắt đầu vào vấn đề chính: “Thượng
Quan à, anh nói xem em đối với anh như thế nào?”
Thượng Quan vừa uống trà vừa gật đầu: “Tiểu Ngư đối với anh
đương nhiên là rất tốt rồi. Lúc đầu mà không có em thì không
biết giờ này anh đang lang thang ở đâu! Có khi lại cầu bất cầu
bơ, chẳng có gì mà ăn ấy chứ...”
“Ừm, rất tốt, vậy thì nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ làm
thế nào?”
Thượng Quan Cảnh Lăng ngẩn người, lập tức đặt cốc trà xuống,
vô cùng lo lắng cầm lấy tay tôi, sau đó quan sát tôi thật kỹ từ trên
xuống dưới, từ phải sang trái một lượt: “Tiểu Ngư, em bị làm sao?
Em xảy ra chuyện gì?”
“Ôi dào! Đừng hỏi, hãy trả lời em trước là anh sẽ làm thế nào!”
“Anh sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em!” Thượng Quan
Cảnh Lăng nhìn mắt tôi, chân thành và dịu dàng nói, dường như
dùng tất cả sức lực của mình để nói ra câu thề đó.
Tim tôi bỗng đập mạnh. A! Cái tên này, làm gì mà sán lại gần
thế? Đôi mắt đen láy của anh ấy sáng long lanh, ánh lên vẻ dịu
dàng mà lại chói sáng vô cùng, cái mà ta gọi nó là một lời hứa!
“Ha ha, không nghiêm trọng như thế đâu!” Tôi hơi bối rối
vung tay anh ấy ra, cố ý cười thật to, để che giấu đi tình cảm khó
hiểu trong lòng mình. Lạ thật, sao mà tay và mặt tôi lại nóng bừng lên
thế chứ, bình thường cho dù có gần anh ấy như thế nào đi nữa
thì tôi cũng không có cảm giác này! Trời ạ, có phải là tôi lại bị sốt
rồi không?