CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 146

“Cũng không sai! Thực ra cũng gần giống như anh nói,

nhưng...” Tôi vốn định nói là “nhưng không giống với kiểu đấu võ

thời phong kiến các anh”, bỗng nhiên nghĩ đến Tiếu Tiếu đang

đứng cạnh, suýt nữa thì cắn phải lưỡi mới thu lại được câu định nói
ra. Tiếu Tiếu không biết thân phận thật của anh ấy, tôi khẽ giải
thích: “Không giống như những cuộc đấu võ như trên ti vi đâu!”

“Tiểu Ngư, anh của bạn nhất định là một người hâm mộ của tiểu

thuyết võ hiệp nhỉ? Thảo nào mà võ công giỏi thế, đến ngữ khí khi
nói và khí chất cũng mang đặc phong cách của các nhân vật trong
tiểu thuyết võ hiệp!” Tiếu Tiếu say mê nhìn Thượng Quan Cảnh
Lăng, không một chút để ý gì đến sơ hở trong ngôn ngữ và thần
thái của tôi.

Thượng Quan Cảnh Lăng nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với

Tiếu Tiếu, rồi bỗng vỗ vỗ trán, chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Tôi
nhớ ra rồi, cô chính là cô nương lần trước đã giúp tôi tìm Tiểu Ngư,
tên là... Tiếu Tiếu đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tốt quá rồi!” Tiếu Tiếu nghe thấy anh

ấy gọi tên mình thì vô cùng xúc động, gật đầu lia lịa như giã tỏi vậy,
rồi mặt đỏ ửng, bẽn lẽn cúi xuống: “Không ngờ là anh vẫn nhớ em!
Tiểu Ngư còn nói là sẽ để anh và em... ăn cơm cùng nhau, nhưng anh
quá bận” Tiếu Tiếu nói xong nhìn tôi với vẻ trách móc.

“Lần trước thật là cảm ơn cô quá, hì hì!” Thượng Quan Cảnh

Lăng thân thiện đưa tay về phía Tiếu Tiếu, vẻ mặt đẹp mê hồn:
“Rất vui được biết cô!”

Tiếu Tiếu ngẩng lên nhìn mà không dám tin vào mắt mình

nữa, nhìn tôi, rồi lại nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng, hỏi: “Anh sẽ
bắt tay em sao?” Nhìn vẻ mặt xúc động như muốn khóc của bạn
ấy, tôi thực sự không biết nói gì. Trời ạ, đây có phải Tiếu Tiếu mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.