CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 185

Tả Mạc Phong đáng chết kia, tôi nguyền rủa anh. Xem ra không

bịa ra một lý do thì họ sẽ không để cho tôi yên! Được rồi được rồi,
bịa thì bịa...

“Ôi, ôi... em, thực ra đây là bệnh cũ của em, đường ruột em không

được tốt, cứ mỗi khi trời chuyển mùa là em lại bị lại! Lúc bé, bố mẹ
em cũng đưa em đi kiểm tra, nhưng bác sĩ cũng không phát hiện ra là
bệnh gì, chỉ dặn dò em không được ăn những đồ ăn lạnh, lúc bệnh
tái phát không được làm việc mệt nhọc, phải nghỉ ngơi nhiều, uống
nhiều nước! Vả lại, từ bé đến giờ em đã sợ đi bệnh viện, vì hồi nhỏ
vào viện em đã nhìn thấy người chết...” Lúc đầu tôi còn ấp úng,
càng về sau tôi càng bịa trôi chảy. Tả Mạc Phong đáng chết, càng
tiếp xúc nhiều với hắn ta, tôi lại càng tiến hóa bản thân để trở
thành một kẻ lừa bịp mang tầm cỡ quốc tế.

“Sao không nói rõ ngay từ đầu?” Tả Mạc Phong hăm dọa.

“Em, em, em sợ mọi người sẽ cười!” Tôi nhìn từng người với ánh

mắt oán hận, rồi cúi đầu xuống tỏ vẻ đáng thương.

“Ngốc ạ, sao mà mọi người lại cười em chứ?” Thượng Quan Cảnh

Lăng xoa xoa đầu tôi, vô cùng thương xót nói: “Không ngờ từ nhỏ
đến lớn em đã chịu khổ thế rồi...”

“Vậy không đi viện nữa được không?” Tôi nắm lấy thời cơ nhìn

Thượng Quan Cảnh Lăng với vẻ đáng thương: “Em chỉ cần tìm một
chiếc giường nằm nghỉ một chút thôi!”

“Được, chúng ta không đi bệnh viện nữa!” Thượng Quan Cảnh

Lăng dịu dàng gật gật đầu, rồi quay lại nói với bọn họ: “Thế này
nhé, mọi người đi tiếp, tôi đưa em ấy đi tìm khách sạn, nghỉ một
lúc rồi sẽ liên lạc với mọi người!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.