vậy, trợn tròn mắt, mở to miệng, cứng họng, giống như trước mặt
tôi không phải là người, mà là những con khủng long sống sót thoát
khỏi kỷ Zura ấy!
“Tiểu Ngư, anh thấy ý kiến của Mạc Phong rất đúng đấy, ở
bệnh viện có bác sĩ, cho nên đến bệnh viện sẽ là tốt nhất!” Thượng
Quan Cảnh Lăng nói, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt rất quan tâm,
giọng nói đầy vẻ lo lắng: “Em xem em kìa, toát mồ hôi hột rồi, có
phải là khó chịu lắm không? Đi, chúng ta cùng đến bệnh viện đi!”
“Đúng vậy, Tiểu Ngư, chơi hay không chơi là chuyện nhỏ, sức khỏe
của bạn mới là quan trọng!” Tiếu Tiếu rút chiếc khăn ra lau mồ
hôi cho tôi.
“Tiểu Ngư, đừng cứng đầu nữa! Bọn chị sẽ đưa em đến bệnh
viện!” Minh Y Na cũng lo lắng nói.
Tôi xua xua tay, ấp úng nói: “Hình như, hình như không đau như
lúc nãy nữa rồi. Vì vậy, ý em là... không cần đến bệnh viện nữa,
phiền phức lắm!”
“Làm sao mà thế được? Trông em này, sắc mặt không tốt tí
nào, không phải bắt ép mình nữa. Đi, anh cõng em đến bệnh viện.”
Thượng Quan Cảnh Lăng vừa nói vừa bước đến kéo tay tôi.
Hít thở sâu! Hít sâu! Hít sâu! Hít thật sâu! Lâm Tiểu Ngư, mày là
một thiếu nữ xinh đẹp, một đại nữ hiệp ai gặp cũng phải yêu, hoa
thấy cũng phải nở, xe nào thấy cũng phải nổ lốp, không thể trong
thời khắc quan trọng này lại đứng ngây ra như vậy được. Không
biết tôi cố gắng, nỗ lực là vì ai, cái đầu mất trí này, lúc nào cũng
chỉ nghĩ cho người khác mà thôi.
Tôi lùi lại phía sau mấy bước liền: “Em đã nói rồi, em không
muốn đi viện!”