CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 182

Quả nhiên, một giây sau, sắc mặt hắn ta đã thay đổi, miệng mỉm

cười, mặt hiện rõ vẻ quan tâm cực độ. Chú ý là tôi dùng từ “cực độ”
nhé! Tôi sợ đến mức suýt nữa thì ngã xuống đất. Sao hắn ta trở
mặt còn nhanh hơn cả lật một trang sách thế nhỉ? Đúng là một con
người quá kinh khủng...

“Thế này nhé, chúng ta đưa Tiểu Ngư vào viện, ăn đến mức đau

cả bụng thế này cũng không đùa được, nhỡ có gì đó đâm thủng bụng,
hoặc là bị đường ruột cấp tính thì sao...” Tả Mạc Phong vừa nói ra
câu ấy, tôi bỗng thấy bầu trời đang sáng sủa bỗng chốc trở nên
tối sầm lại. Không gian trước mắt bỗng nhiên bị mây đen ùn ùn
kéo đến, sấm chớp vang trời, sắp sửa có một trận mưa lớn ập
xuống người tôi! Tôi cảm thấy da mặt mình cũng như bị cứng đờ
lại!

Ôi! Ông trời ơi, sao lại cho tôi gặp phải tên quỷ dữ Tả Mạc Phong

này chứ? Tôi biết ngay là tên này có ý đồ xấu xa. Sao mà tôi có thể
đến bệnh viện được chứ? Mẹ tôi là bác sĩ khoa tiêu hóa của bệnh
viện lớn nhất thành phố này. Theo như tác phong của Tả Mạc
Phong, chắc chắn là hắn ta sẽ đưa tôi vào một bệnh viện nổi
tiếng nhất, tốt nhất rồi. Từ từ đã, sao hắn ta lại đưa ra ý kiến
là đưa tôi vào bệnh viện chứ? Trừ phi... hắn ta biết đây là quê nhà
tôi.

Không thể được... Lâm Tiểu Ngư, mày không được nghĩ lung tung!

“Không, không được đến bệnh viện!” Trán tôi đẫm mồ hôi,

không đợi đến lúc Tả Mạc Phong nói xong, tôi liền nghiến răng
nghiến lợi tức giận nói.

Lúc này cả bốn người đều nhìn tôi với ánh mắt băn khoăn

không hiểu, có lẽ là cơn tức giận của tôi hơi quá, cho nên vẻ mặt của
họ cũng trở nên khó hiểu. Ai cũng như nuốt sống một quả trứng gà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.