CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 197

Thật tiếc là Lâm Tiểu Ngư tôi lại không được như vậy. Trong buổi

tối đẹp như vậy, mặc dù tôi cũng ở bên một anh chàng đẹp trai,
nhưng cái anh chàng đẹp trai ấy lại cậy có đôi chân dài, đi như bay
về phía trước, còn cô gái yếu đuối đáng thương là tôi cứ cố sức
đuổi theo ở phía sau.

“Tả Mạc Phong! Anh đi chậm một chút thì chết à! Rốt cuộc là

muốn đi đâu vậy?”

“Đến rồi.” Tả Mạc Phong bỗng dừng lại, tôi không phanh kịp,

đâm sầm vào lưng hắn ta. Ui da, cái mũi đáng thương của tôi!

“Cô có biết đây là nơi nào không?” Bị tôi đâm sầm vào sau lưng

mà hắn ta vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ tay về phía
trước và hỏi tôi. Cái tên hội trưởng này! Tôi xoa xoa cái mũi đang đỏ

ng của mình, nhìn theo phía tay hắn ta chỉ. Hiện ra trước mắt tôi

là một khu dân cư nhỏ đã rất cũ, Tả Mạc Phong chỉ vào một ngôi
nhà ở đó và nói: “Tôi đã ở đó cho đến lúc mười ba tuổi!” Tôi nhìn
hắn ta không hiểu chuyện gì, sao có thể thế được, không nhầm
đấy chứ? Công tử của một tập đoàn tài chính nổi tiếng làm sao có
thể ở một nơi dột nát thế chứ?

“Lúc tôi mười ba tuổi, bố mẹ tôi li dị, mẹ tôi lấy bố dượng tôi

bây giờ, cũng vì thế mà tôi được nhờ theo!” Tả Mạc Phong tự cười với
mình, khuôn mặt khôi ngô ấy đượm chút đau đớn.

“Hội trưởng Mạc Phong...” Khả năng chịu đựng của tôi không được

tốt cho lắm, nhìn khuôn mặt đau đớn ấy, tình thương bỗng dâng
trào mạnh mẽ trong lòng tôi, tôi muốn đưa tay ra an ủi tên hội
trưởng, người mà luôn luôn khiến tôi cảm thấy căm ghét. Xin anh
đừng kể cho tôi nghe những chuyện như vậy, tôi sẽ khóc mất.

“Nhưng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện thích

Minh Y Na đâu?” Tôi vội vã chuyển chủ đề, sợ lại gợi vết thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.