CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 198

lòng của hắn ta.

“Lúc tôi sống ở đây, vì nhà rất nghèo nên chẳng ai muốn chơi

với tôi. Chỉ có duy nhất một bạn gái, nhà bạn ấy ở cạnh nhà tôi.
Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng chơi, cùng đi học, cùng làm bài
tập. Có thể nói là một đôi bạn thanh mai trúc mã! Tôi đã từng làm
một chiếc nhẫn cỏ tặng bạn ấy, thề rằng sau này nhất định sẽ
lấy bạn ấy...” Ánh mắt Tả Mạc Phong long lanh, giống như một
ngôi sao đẹp đẽ tỏa sáng trong đêm tối. Không ngờ rằng hội trưởng
đại nhân lạnh lùng của chúng tôi lại có một chuyện tình cảm động
như vậy. Nếu như viết một cuốn tiểu thuyết rồi bán ở trường -
ha ha, nhất định là sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

“Sau đó...” Ánh mắt Tả Mạc Phong bỗng trở nên u ám: “Sau đó

mẹ lấy chồng khác, mẹ đưa tôi lên xe rời khỏi nơi đây. Cô ấy đuổi
theo chiếc xe vừa vẫy vẫy tay vừa gọi tên tôi. Tôi mãi mãi không
quên được ngày hôm đó, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, rồi bỗng
nhiên có một chiếc xe khác từ ngã rẽ đi tới, cô ấy giống như một
đám mây trắng, nhẹ nhàng bay lên, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống
đất...”

“Ôi... xin lỗi, xin lỗi!” Tôi cứ nghĩ rằng sẽ được nghe một mối

tình đầu lãng mạn, không ngờ kết cục lại đau lòng như vậy, lại càng
không ngờ được rằng quá khứ của Tả Mạc Phong lại đau khổ như
vậy. Bỗng nhiên, lòng tôi trào lên một niềm thương cảm không thể
diễn tả bằng lời, còn Tả Mạc Phong thì ngẩng lên nhìn bầu trời rất
lâu. Tôi biết anh ta sẽ kìm nén những giọt nước mắt không để
chúng chảy xuống...

Yên tĩnh, sau một khoảng yên tĩnh đến nghẹt thở, Tả Mạc Phong

nhẹ nhàng lên tiếng: “Cô biết không, trông cô rất giống cô ấy.”
Nói xong, anh ta phủi phủi bụi trên người, rồi quay người bước đi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.