CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 211

“Sao thế? Có ma à?” Tả Mạc Phong không biết từ lúc nào đã đi

đến cạnh tôi.

“À, không, không có gì!” Tôi lắc đầu, không dám nói cho anh ta

biết, bởi vì nhất định là anh ta sẽ không tin tôi!

“Đây là dầu cù là, ở đây nhiều người, lúc nào thấy trong người

khó chịu thì bôi một ít vào!” Vẻ mặt Tả Mạc Phong chẳng có biểu hiện
gì, vẫn vừa bước đi vừa nhìn về phía trước, rồi nhanh như chớp
nhét vào tay tôi một cái hộp nhỏ: “Cô đừng quá lo lắng, nếu không
được giải nhất thì cũng không sao!”

Nói xong, Tả Mạc Phong bước nhanh về phía trước, tôi cứ tròn

mắt đứng đó nhìn bóng lưng của anh ta, rồi lại tròn mắt nhìn hộp
dầu cù là trong tay mình. Trời ạ! Vừa rồi anh ta nói cái gì ấy nhỉ?
Tôi không nằm mơ đấy chứ? Tên ngụy quân tử đó sao có thể...
Trước đó còn rất hung dữ với tôi mà, sao mới có vài phút đã biến
tính rồi? Bố ơi, mẹ ơi, Tiếu Tiếu ơi, mau đến đây xem này, mặt
trời mọc ở đằng tây rồi!

Sau khi tôi dẫn đội cổ vũ của trường chúng tôi ngồi vào đúng vị

trí, thì tiếng đàn piano ở giữa sân vận động vang lên, tất cả mọi
người im lặng, cánh cửa ở giữa sân vận động mở ra, một anh chàng
đẹp trai mặc lễ phục màu trắng và chiếc piano cũng màu trắng mà
anh ấy đang chơi chầm chậm từ dưới mặt đất nổi lên trên. Khi mọi
người nhìn rõ người đánh đàn là ai thì tất cả đều bị kích động,
nhưng sự kích động đó diễn ra trong im lặng, vì không ai muốn phá
vỡ tiếng đàn du dương dịu dàng đó.

Người chơi đàn chính là Tả Mạc Phong. Anh ta vẫn đẹp trai, vẫn

bắt mắt như vậy, chỉ có điều khi ngồi cạnh chiếc piano, trông
anh ta sao mà tao nhã, dịu dàng đến mê hoặc. Trong khoảnh khắc
ấy, tim tôi bỗng cảm thấy loạn nhịp, lần đầu tiên tôi cảm nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.