CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 233

Tôi gồng mình dậy, loạng choạng đến bên cửa sổ, đưa tay vén

rèm để gió phả vào mặt. Dạo này trời vào đêm thật tối, tối đen theo
đúng nghĩa, không một vì sao nhấp nháy, cũng chẳng có những đám
mây trôi lơ lửng dưới trăng. Cái màu đen đơn điệu này thật dễ khiến
con người ta trở nên buồn bã. Tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh đến
mức cảm thấy bất an... Hay là vì trời sắp có mưa bão chăng?

Bên ngoài cửa sổ là một ban công, hình như có hai người đang

đứng ở đó, là Tả Mạc Phong và Minh Y Na!

Minh Y Na đang đứng ngả đầu vào vai Tả Mạc Phong, đôi vai

không ngừng run lên bần bật, hình như là đang khóc. Tả Mạc Phong
một tay vỗ nhẹ lên vai, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc chị ấy, hình như
đang nói điều gì đó...

Nhìn thấy họ, đầu óc tôi bỗng trở nên rỗng tuếch, chỉ cảm

thấy phía trước là một màu đen tối. Tả Mạc Phong mặc đồ âu màu
đen, trên gương mặt tuyệt mỹ ấy đang phảng phất những tia sáng u
uất; Còn Minh Y Na đứng đó trong bộ đồ màu hồng phấn, mái
tóc đen dày buông xuống trước ngực. Hai người đó tình tứ ôm nhau
trong làn gió đêm dịu nhẹ, xem ra họ thật xứng đôi, chẳng khác nào
công chúa và hoàng tử bước ra từ những câu truyện cổ tích... Thực ra
thì từ trước đến nay, họ vẫn luôn là hoàng tử và công chúa, còn tôi
chỉ là con vịt xấu xí đi bên cạnh họ mà thôi!

Chắc là họ đã yêu nhau rồi!

Sau này, Tả Mạc Phong cũng không cần đến cô bạn gái hờ này

nữa, cũng không cần giúp tôi thu dọn chiến trường nữa. Lâm Tiểu
Ngư, mày phải tự nhắc bản thân mày, mày không thích Tả Mạc
Phong! Nhưng tại sao nước mắt lại cứ trào ra thế này...

Rồi Tả Mạc Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cách một tấm

kính trong suốt, anh ta đang đứng đối diện với tôi. Dường như anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.