CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 234

ta đang bối rối, ánh mắt lộ rõ một thứ cảm xúc không thể nói
thành lời!

Lâm Tiểu Ngư, mày không thể để anh ta coi thường mày!

Tôi cắn chặt môi, cố nặn ra một nụ cười để chứng minh mình

vẫn ổn, nhưng nỗi đau mà khóe mắt và khóe môi phải chịu đựng
khiến những múi cơ trên mặt không khỏi nhăn lại.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, quay lưng lại, lao về phía cửa,

sau lưng phảng phất tiếng gọi của Tiếu Tiếu và Tả Mạc Phong.
Nhưng tôi không thể dừng bước, cũng không dám quay đầu lại, bởi
tôi sợ mình đứng không vững trước mặt anh ta, sợ đứng trước người
con trai ấy, tôi sẽ không tìm lại được chính mình!

Tôi phải đi tìm Thượng Quan Cảnh Lăng. Cho dù cả thế giới này

có bỏ rơi tôi, thì Thượng Quan Cảnh Lăng vẫn sẽ ở bên tôi. Anh ấy
nói anh ấy sẽ trở lại, anh ấy sẽ trở lại...

Ánh đèn đường màu vàng trải rộng trên con đường dài, từng cơn

gió thổi qua khiến những lớp bụi và giấy vụn bay lơ lửng. Nhìn cái
bóng đổ dài dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cảm nhận được cái lạnh như
đang chạy thẳng vào tim. Tôi thong dong bước trên đường, ngước
đầu nhìn lên trời, không hề chú ý đến mấy cái bóng phía sau
lưng.

Trốn ra khỏi quán hát nơi mọi người đang liên hoan, tôi tìm một

góc khuất không có người, khóc một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Thực ra cũng chẳng có gì, ngoài trái tim đang đau, còn cơ thể tôi
hoàn toàn bình thường. Sau năm năm liền trường Trung học phổ
thông Phác Thiện mới giành được giải nhất trong cuộc thi võ thuật
dành cho các trường trung học toàn thành phố, tôi cũng là một
thành viên trong đoàn tham dự, ha ha, không gì có thể đánh bại được
Lâm Tiểu Ngư này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.